Vệ sĩ đi sau Lý Thế Nhiên nhanh chóng xông vào và lập tức khống chế Trần Minh Thành lại, bắt anh ta quỳ xuống sàn. Hứa Như thở phào nhẹ nhõm, có bóng một người phủ xuống, là Lý Thế Nhiên cởi áo khoác đắp lên người cô, lúc nhìn Hứa Như, sự lạnh lẽo trong đáy mắt anh mới dần dần ấm áp.
“Bà Lý.” Giọng nói cuốn hút của anh vang lên bên tai cô, hốc mắt cô ứa lệ, nhào tới ôm chặt anh. Anh thật sự tới rồi. Trần Minh Thành thấy hai người ôm nhau, thì ánh mắt bùng lên lửa giận, nhưng hết lần này đến lẫn khác anh ta vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của vệ sĩ.
“Lý Thế Nhiên, dù gì tiền của anh cũng đầu tư vào công ty tôi, tôi cũng ký hợp đồng với anh rồi, anh không thể lật lọng được.” Trần Minh Thành tức giận nói.
Lý Thế Nhiên nghe vậy thì híp mắt lại, nhếch miệng cười khẩy: “Nếu tôi đã đồng ý đầu tư, hơn nữa vợ tôi cũng không bị thương, tất nhiên anh có thể sử dụng số tiền đó, nhưng nếu lợi nhuận không đạt tới yêu cầu trong hợp đồng, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Dứt lời, anh ôm Hứa Như định xoay người rời đi, nhưng cô vừa nhấc chân lên đã cảm thấy đau nhói. Lý Thế Nhiên nhíu mày, thấy đầu gối Hứa Như chảy máu, thì đáy mắt nhất thời lạnh lẽo, bế cô lên.
“Giam anh ta lại trước đã!” Anh ra lệnh cho vệ sĩ.
Trong xe, Hứa Như thu chân lại, lúc nãy bị Trần Minh Thành kéo, không biết đầu gối cô đã đập vào chỗ nào, giờ vừa cử động đã thấy đau nhói.
“Xin lỗi vì đã để em đợi lâu rồi.” Lý Thế Nhiên ôm cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, giọng điệu lưu luyến mà đau lòng.
Hôm nay, khi gặp mặt Trần Minh Thành xong, anh đã dặn Cao Bân đi theo dõi, nhưng rõ ràng anh ta đã sớm lường trước điều này, nhiều lần đổi xe thay quần áo, nên anh tốn khá nhiều thời gian để theo dõi một cách thuận lợi. Cũng may là cô không sao. Lý Thế Nhiên nhắm mắt lại, che giấu sự tàn nhẫn trong đáy mắt.
“Em ổn mà, nhưng sao anh có thể đầu tư vào công ty Trần Minh Thành, ngộ nhỡ lỗ vốn thì thế nào… Tới 150 tỷ