Lưu Thanh bỗng hoảng sợ: “Như à, cậu đừng nói với tổng giám đốc Hướng là nhìn thấy tớ nhé.”
Dứt lời, cô xoay người chạy vào lối đi cầu thang phía sau.
Hứa Như hơi mơ màng, chẳng phải hai ngày trước, hai người này vẫn bám nhau như keo sơn à?
Lúc này Hướng Hoằng đã tới trước mặt Hứa Như: “Lưu Thanh đang trốn anh sao?”
Hứa Như gật đầu, nhìn dáng vẻ sắp tức giận của Hướng Hoằng, cô không nhịn được hỏi: “Hai người đã yêu nhau rồi à?”
Lưu Thanh luôn phủ nhận quan hệ yêu đương với Hướng Hoằng, nhưng hai người đã sớm vượt trên mức quan hệ thân thiết rồi.
Hướng Hoằng nghe cô hỏi vậy thì nhíu mày: “Cô ấy chỉ là cấp dưới của anh.”
“Nếu đã như vậy, mong anh đừng dây dưa không rõ nữa, cô ấy sẽ hiểu lầm đó.” Hứa Như trầm giọng nói.
“Cô ấy rất thông minh.” Hướng Hoằng nói xong thì xoay người rời đi.
Hứa Như nhíu mày, đi tới lối đi cầu thang phía sau, Lưu Thanh đang đứng dựa vào cửa, cô đã nghe thấy hết những lời lúc nãy của Hướng Hoằng rồi.
Hóa ra cô chỉ là cấp dưới. Cô nở nụ cười tự chế giễu: “Như à, tớ thật sự ngu ngốc đúng không?”
Hứa Như đau lòng ôm cô: “Cậu sẽ gặp được người đó thôi, có lẽ người đó không phải Hướng Hoằng.”
“Nhưng tớ chỉ yêu anh ấy.”
Hôm nay Lý Thành từ nước ngoài trở về, khi biết Lý Thế Nhiên và Hứa Như đã dọn ra ngoài, ông liền gọi hai người về nhà tổ ngay.
“Ông nội.” Hứa Như nắm tay Lý Thế Nhiên bước vào, dịu dàng chào một tiếng.
Lý Thành nở nụ cười hiền từ: “Ông nhớ cháu trai và cháu dâu của ông quá.”
Hứa Như mỉm cười, ân cần pha trà cho Lý Thành, làm tâm trạng ông vui vẻ.
“Hai đứa dọn ra ngoài rồi, sau này nơi này chỉ còn mình ông già cô đơn này thôi.” Lý Thành cảm thán.
“Ông nội định về đây ở luôn ạ?” Hứa Như hỏi.
Lý Thành gật đầu: “Ở bên đó chán lắm, về đây vẫn tốt hơn, nói không chừng không bao lâu nữa, ông sẽ có chắt trai chơi cùng.”
Nụ cười trên miệng Hứa Như cứng đờ, người thân hai bên đều thúc giục, cô cảm thấy áp lực của mình rất lớn.
Kết hôn có thể làm giả, nhưng sinh con… thì không thể nào làm giả được.
“Ông nội, bà