Nghe thấy vậy, Lý Thế Nhiên ngước mắt lên, gương mặt vẫn luôn dịu dàng lúc này trở nên rất lạnh lùng.
“Làm sao, vào đây tìm đòn à?” Lý Thế Nhiên dựa vào ghế, nhướng mày, sắc mặt thả lỏng đôi chút.
“Không để ý việc bị cậu đánh đâu.” Lê Nhan Vinh đầy nghĩa khí nói, thấy Lục Hoan tiến vào, anh mở miệng: “Em gái Lục Hoan có chuyện thì nói trước đi.”
Lục Hoan nhíu mày, cô ta chỉ là nghe được tâm trạng hôm nay của Lý Thế Nhiên nên muốn lên đây để quan tâm một chút, nhưng Lê Nhan Vinh ở đây, cô ta lại không muốn hỏi nhiều.
“Tôi vừa nhận chức, tổng giám đốc Lý, anh có chuyện gì dặn dò không?” Lục Hoan hỏi.
Lý Thế Nhiên ngước mắt lên, bảo Cao Bân vào dẫn Lục Hoan đi, rất nhanh cô ta đã rời đi.
Lê Nhan Vinh híp đôi mắt đen lại, nhìn Lục Hoan rời đi, lúc này mới quay sang nhìn Lý Thế Nhiên.
“Tôi đã gặp được cô vợ nhỏ của cậu rồi, nói thật, cô ấy không thích hợp.” Lê Nhan Vinh nói thẳng.
Lời này, Hướng Hoằng cũng đã từng nói, bọn họ lớn lên cùng Lý Thế Nhiên, hiểu rất rõ nhà họ Lý, nữ chủ nhân của nhà họ Lý trong tương lai, nhất định phải là người thông minh và xinh đẹp nhất trong hàng nghìn người.
“Nếu như cậu đến đây để khuyên tôi, có thể cút rồi.” Lý Thế Nhiên không chút khách sáo nói.
Lê Nhan Vinh vuốt cằm, nhìn sắc mặt nóng nảy khác thường của Lý Thế Nhiên ngày hôm nay, không khỏi hỏi: “Hôm nay cậu cãi nhau với cô ấy à?”
“Liên quan đến cậu à?” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Anh em mà, có điều Hứa Như lại rất dịu dàng, cởi mở, hóa ra cậu thích kiểu người như vậy…” Lê Nhan Vinh nhớ lại dáng vẻ điềm nhiên của Hứa Như, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy, trên người người phụ nữ này có gai.
Mà gai này, không chừng lúc nào đó sẽ cắm lên người Lý Thế Nhiên.
“Tổng giám đốc Lê, xem ra gần đây cậu rất rảnh, Nam Phi đang có một hạng mục, cậu đi quan sát đi…”
“Đừng… được rồi được rồi, tôi đi làm việc cho cậu ngay đây, tôi không đi đâu đâu, lúc này tôi sẽ không rời khỏi Nam Thành đâu!” Lê Nhan Vinh tức giận nói.
Thấy Lê Nhan Vinh rời đi, Lý Thế Nhiên rũ mắt, ngón tay khẽ nắm chặt lại.
Một lúc sau, anh gọi Cao Bân vào: “Chuẩn bị cuộc họp báo vào tuần sau, ông nội cũng sẽ tham dự, cậu đi chuẩn bị đi.”
“Tôi biết rồi, tổng giám đốc Lý.”
Lúc này, Lục Hoan gõ cửa bước vào: “Tổng giám đốc Lý, café của anh, một phần đường.”
Lý Thế Nhiên gật đầu, nhưng không nhìn cô ta.
Lục Hoan có chút bức bối, đứng mãi không đi, hiển nhiên có lời muốn nói.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, Lục Hoan đã đi đến bên cạnh anh, hai người cách nhau rất gần.
“Thế Nhiên, em biết bọn anh đang chuẩn bị nghiên cứu loại thuốc mới, em có kinh nghiệm, em muốn xin được phụ trách hạng mục này.” Lục Hoan mở miệng.
Lý Thế Nhiên nhìn cô ta, hạng mục này vẫn đang chọn người phụ trách, có điều Lục Hoan mới nhận chức, vì vậy cô ta không nằm trong phạm vi được tuyển chọn.
Có điều với hồ sơ của cô, quả thực là người phù hợp nhất trước mắt.
“Ừm, vậy thì do cô phụ trách.”
“Thế Nhiên, cảm ơn anh.”
“Lục Hoan, cô ở lại bệnh viện số một là được rồi, tôi vẫn muốn khuyên cô, không cần thiết phải đến Lý thị.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Mọi năm Lục Hoan đều làm việc ở nước C, ở bên đó vẫn luôn phát triển rất tốt, nếu như chỉ bởi vì Lê Nhan Vinh khuyên bảo mà đến đây, thì đúng là không hay.
Tuy cô vẫn có thể tiếp tục làm công việc liên quan đến y học như trước, nhưng mà, điều này đã hoàn toàn thay đổi con đường nghề nghiệp của Lục Hoan trong tương lai.
“Là tự em muốn đến đây, Thế Nhiên, em sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu.” Lục Hoan quật cường nói, ánh mắt kiên định.
Chỉ là từ trước đến nay Lý Thế Nhiên vẫn chưa từng chú ý đến.
Chiều tối, thời gian tan làm.
Hứa Như hiếm khi ở lại công ty tan làm, Lưu Thanh bước đến đẩy đẩy cô: “Tớ nhớ là tớ không có giao cho cậu nhiều việc như vậy mà.”
“Tớ tự nguyện tăng ca đó.” Hứa Như cười.
“Tớ thấy cậu đang đợi bác sĩ Lý đến đón