Tần Nhi ngồi xuống bên cạnh Kỳ Chiến, nhìn Hứa Như, đáy mắt lộ ra vẻ khinh thường.
“Hứa Như, cô tới đây nghe mấy cuộc hội thảo này, có thể hiểu được không?”
“Tôi chính là vì không hiểu, cho nên mới tới đây học hỏi.”
“Tôi nghe nói cô chuẩn bị thi thạc sĩ? Hứa Như, với tư cách là bạn học của nhau tôi khuyên cô, mấy cái lịch sử đen tối của cô cũng không thể xóa được, đừng cố gắng vô ích làm gì.” Tần Nhi lạnh lùng nhếch mày.
“Lịch sử đen tối? Chuyện gì xảy ra vậy?” Kỳ Chiến đột nhiên xen vào hỏi.
“Không liên quan tới anh.” Hứa Như lạnh như băng trả lời, không muốn nói chuyện với hai người này dù chỉ một câu nào nữa.
“Hứa Như, em không thể đối tốt với tôi một chút sao?” Kỳ Chiến trầm mặt xuống, mỗi lần Hứa Như đối mặt với anh là lại lộ ra bộ mặt lãnh đạm, trông cô rất khó chịu.
“Kỳ tiên sinh, anh rốt cuộc là muốn như thế nào?” Trên mặt Hứa Như lộ ra ý cười, nhưng lại không chạm tới đáy mắt: “Anh đã giúp đỡ tôi, tôi rất cảm kích, nhưng trừ việc đó ra, giữa hai chúng ta thật sự không hề quen biết.”
Cô thật sự bằng mọi cách cũng không muốn dính líu gì tới Kỳ Chiến.
“Thế nhưng mẹ của tôi thật sự rất nhớ em, nếu rảnh thì tới nhà tôi làm khách, được không?” Kỳ Chiến không chút kiêng kị nói.
Tần Nhi đã sớm tức giận đến mức mặt trắng bệch, nhịn không được mà kéo Kỳ Chiến lại, tức giận nói: “Kỳ Chiến, em mới là vị hôn phu của anh đó!”
“Kỳ tiên sinh, có nghe thấy không, vị hôn thê của anh đã nổi giận rồi, anh nên dỗ dành cô ấy đi, nếu không tiểu thư Tần đây cứ nhắm vào tôi, một người vô tội như tôi cũng không muốn bị giận cá chém thớt.” Hứa Như lãnh đạm nói.
“Tần Nhi, đừng nháo, anh với Hứa Như chỉ là bạn bè bình thường.” Kỳ Chiến quay lại an ủi Tần Nhi vài câu.
Cô hừ lạnh, từ đầu tới cuối đều xụ mặt xuống.
Người phụ nữ Hứa Như này, nhiều lần khiến người đàn ông của cô phải nhớ thương, vì cái thân phận Kỳ phu nhân này, cô nhất định phải diệt trừ cô ta.
Cô ta muốn thi thạc sĩ ư? Cô nhất định sẽ không để cô ta được như ý muốn!
“Tôi không muốn kết bạn với anh.” Dứt lời, Hứa Như dứt khoát rời đi, ngồi xuống hàng cuối cùng.
Sau khi hội thảo kết thúc, Hứa Như tới hội chợ, một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại bên người cô, lộ ra gương mặt tuấn tú của Kỳ Chiến.
“Tôi đưa em đi.” Môi mỏng của anh mang ý cười thật sâu.
Hứa Như không muốn suy đoán tâm tư của anh, không thèm để ý, xoay người bỏ đi.
Kỳ Chiến lại một mực lái xe bên cạnh Hứa Như, khi Hứa Như muốn sang đường, xe của anh ta liền chặn lại trên vạch sang đường.
Cô không thể không dừng bước: “Kỳ Chiến, anh muốn làm gì!”
“Anh nói, anh đưa em đi.”
“Tôi đến nơi rồi.”
Kỳ Chiến nhíu mày, nhưng lại nói tiếp: “Ngày mai gặp lại.”
Dứt lời, chiếc xe liền rời đi rất nhanh, Hứa Như không thèm để ý đến anh ta, ngày hôm sau lại tiếp tục bận rộn đi theo Lưu Thanh gặp nhà phân phối.
Chỉ là không gặp Kỳ Chiến, mà là gặp Trần Minh Thành.
Anh ta… Không phải anh ấy đã đi Châu Phi rồi sao?
Tất nhiên Lưu Thanh cũng rất bất ngờ, mắt nhìn lên tờ danh sách trên tay, người hôm nay bọn cô muốn gặp chính là người phụ trách của tập đoàn dược phẩm lớn Bác Thông lớn nhất thành phố B trước mặt đây.
“Trần Minh Thành, sao lại là anh?”Lưu Thanh không khỏi giận tái mặt.
Trần Minh Thành vắt chéo đôi chân dài, có chút ngạo mạn dựa vào ghế, biểu cảm trên mặt kín như bưng.
“Tôi hiện tại chính là người phụ trách của Bác Thông.” Anh ta cười cười, tiếp tục nói: “Các cô tò mò vì sao tôi lại ở đây à? Hằng Vũ là công ty hoạt động dưới danh nghĩa của Bác Thông, nói đúng hơn, hai công ty này đều do tôi nắm quyền.”
Mẹ kiếp!
Lưu Thanh không nhịn được mà thầm chửi thề một câu, không thèm nói!
Ngược lại Hứa Như tỉnh táo hơn nhiều, vỗ bả vai Lưu Thanh, thấp giọng nói: “Đừng quên doanh số tiêu thụ của cậu, Bác Thông hiện tại là nhà phân phối lớn nhất, nếu có thể thương lượng, Hướng tổng nhất định sẽ rất hài lòng.”
“Nhưng Hứa Như… Cậu khẳng định bản thân có thể đàm phán tốt đẹp với tên cặn bã đó sao?”Lưu Thanh tức giận.
Nghe vậy, Trần Minh Thành liền sờ cằm, giễu cợt nói: “Nếu các cô đã không có thành ý muốn đàm phán, vậy tôi đây cũng không muốn lãng phí thời gian.”
Dứt lời, anh ta liền muốn rời đi.
Hứa Như lập tức ngăn anh ta lại, trên mặt nở nụ cười khách sáo mà xa cách: “Trần tổng, nếu