Lý Thế Nhiên cau mày, anh đẩy cô ta một cách dễ dàng rồi cất giọng âm trầm nói: “Diệp Hạ Hạ.”
Diệp Hạ Hạ lập tức không dám làm như vậy nữa, cô ta giương to mắt nhìn anh: “Ngày mai anh đưa em về đi, ba em đi công tác rồi, không có ai đến đón em hết.”
“Bên ngoài toàn là vệ sĩ của cô.”
“Nhưng, lỡ như trên đường về nhà em bị xảy ra sự cố…anh cũng có thể kịp thời cứu em.”
“Nếu như xảy ra sự cố thì tôi càng không muốn bị cô liên lụy.” Thanh âm Lý Thế Nhiên càng trở nên lạnh lẽo.
Đối diện với sự lạnh lùng của Lý Thế Nhiên, Diệp Hạ Hạ chỉ có thể ngậm ngùi thu tay lại mà thôi.
Nửa tiếng sau, Lý Thế Nhiên định rời khỏi bệnh viện thì Lý San vội vã chạy vào.
“Bác sĩ Lý, Viện trưởng nói hãy để Diệp Hạ Hạ ở lại quan sát thêm vài ngày nữa.
“Vậy thì để ông ta tự mình quan sát đi.” Sắc mặt Lý Thế Nhiên không hề chất chứa chút cảm xúc nào cả.
Cũng chỉ có anh mới dám nổi loạn chống lại Viện trưởng nên Lý San cũng chẳng có mấy ngạc nhiên.
Người đàn ông sau đó lái xe đến Tần Thị, Hứa Như và Lưu Thanh đang đúng lúc định gọi taxi thì chiếc Cayenne màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh của Hứa Như.
Lý Thế Nhiên xuống xe thì nhìn thấy ngay vết sưng tấy trên khuôn mặt của Hứa Như.
“Là ai đánh?” Ngữ khí lạnh lẽo tựa sương giá của người đàn ông vang lên.
“Là ả tiện nhân Tần Nhi…” Lưu Thanh mở miệng nói nhưng Hứa Như lập tức kéo tay cô.
Cô không muốn Lý Thế Nhiên can thiệp vào chuyện của mình.
“Thanh, đưa cậu về trước nha?” Hứa Như chuyển chủ đề.
Lưu Thanh xua xua tay: “Taxi tới rồi.”
Nói xong, Lưu Thanh liền phi nhanh như bay, cô đâu có muốn làm bóng đèn của mấy người đâu!
Hứa Như cau mày bất lực, cô chỉ có thể miễn cưỡng bước lên xe mà không nói gì cả.
Lý Thế Nhiên đã nghe được lời của Lưu Thanh, là Tần Nhi đánh cô?
Anh đã từng điều tra qua Hứa Như, anh biết Tần Nhi chính là bạn học thời Đại học của cô, và cũng là vợ chưa cưới của Trần Minh Thành bây giờ.
Người phụ nữ này không biết nói cho người chồng này nghe à?
“Tại sao không nói với tôi?” Lý Thế Nhiên xị mặt xuống, trong lúc đợi đèn đỏ anh quay đầu nhìn qua Hứa Như.
“Nói gì cơ?” Hứa Như bày ra khuôn mặt vô tội.
Nhưng khi