CHƯƠNG 551
“Suy cho cùng, tôi cũng không khiến ông bớt lo.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nhếch môi lên.
Người nhà họ Lý đã quen việc đấu đá nội bộ lẫn nhau rồi.
“Giờ sức khỏe của Lý Thành không được như trước, ông ta cũng chẳng sợ anh không lo ma chay cho ông ta à.” Lê Nhan Vinh híp mắt.
Còn bày mưu tính kế với cả cháu trai mình như vậy.
…
Nửa đêm, Hứa Như giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ, nhìn căn phòng vẫn sáng sủa như trước. Cô hoàn toàn không dám tắt đèn.
Mặc dù đã khóa cửa, nhưng chẳng biết Chu Thâm biến thái đó có vào hay không?
Cô thở hổn hển, không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, ra ngoài ban công mặc cho gió biển se lạnh ập vào mặt.
Hóa ra nơi này gần biển…
Căn phòng của cô nằm trên lầu hai, bên ngoài có một bãi cỏ lớn, nếu nhảy từ đây xuống…
Cô hơi sợ, hơn nữa khắp nơi đều có vệ sĩ canh giữ.
Nhìn sắc trời từ từ sáng lên, một ngày mới lại bắt đầu rồi.
Dù cô khóa cửa, nhưng Chu Thâm vẫn có chìa khóa để mở ra.
Hứa Như bình tĩnh nhìn người đàn ông mặc quần áo đen đi tới.
“Tối qua ngủ có ngon không?” Chu Thâm hỏi có vẻ quan tâm, nhưng thật ra nét mặt anh ta rất lạnh nhạt.
“Không cần anh phải quan tâm.” Hứa Như lạnh lùng nói.
Chu Thâm rướn môi, giả vờ như không nhìn thấy nét mặt tức giận của cô: “Xuống ăn sáng.”
Người giúp việc nữ cầm một chiếc váy trắng đi vào, Hứa Như miễn cưỡng nhận lấy rồi thay đồ.
Nhưng không ngờ Chu Thâm lại có
“Ra ngoài với tôi một chút.”
Hứa Như không vui nhìn anh ta: “Anh Chu không sợ tôi bỏ trốn sao?”
“Nếu cô bỏ trốn được thì đó cũng là bản lĩnh của cô.” Chu Thâm hiếm khi nở nụ cười.
Có điều, lúc anh ta cười lên lại khiến Hứa Như sởn cả da gà.
Nhưng có cơ hội ra ngoài là đã có cơ hội bỏ trốn rồi. Hứa Như sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Được thôi.”
Hứa Như cho rằng Chu Thâm nói đi ra ngoài là đến những chỗ như trung tâm thương mại, không ngờ anh ta lại dẫn cô tới sân golf.
Lúc này cô mới để ý, hôm nay, Chu Thâm ăn mặc rất thoải mái, áo polo màu xanh kết hợp với quần dài màu đen. Khi tới sân golf còn đeo mũ lưỡi trai và bao tay màu trắng.
“Anh dẫn tôi đến đây xem anh chơi golf à?” Hứa Như nhíu mày.
Hôm nay trời nắng to, không có một gợn mây…
“Không được sao?” Chu Thâm nhíu mày, cầm cây gậy lên, dáng vẻ rất chuẩn mực, hiển nhiên trước đó anh ta thường xuyên đánh golf.
“Đương nhiên là được.” Giọng nói của Hứa Như mang theo chút giễu cợt.
Lúc này, có đôi nam nữ từ cách đó không xa đi tới, rõ ràng họ quen biết Chu Thâm.
“Tổng giám đốc Chu mới về nước B à?” Thái độ của Đông Chí rất cung kính.