Vòng eo bỗng bị một cánh tay ôm lấy, Hứa Như khẽ run, khuôn mặt đã bị Lý Thế Nhiên xoay lại, nụ hôn quen thuộc rơi xuống.
“Ưm…”
Hứa Như vỗ ngực anh muốn đẩy ra, người làm bên ngoài đều thấy rồi…
Lý Thế Nhiên không để ý tới, thậm chí đẩy cô đến tường, càng hôn càng sâu.
Hứa Như thở hổn hển, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Đạt được ý đồ xấu, người nào đó tâm trạng vui vẻ, giúp Hứa Như bưng đồ ăn ra ngoài.
“Cháu dâu à, ta nghe Thế Nhiên nói, cháu là do mẹ nuôi lớn?” Lý Thành hòa nhã hỏi.
Sắc mặt Hứa Như hơi đỏ, gật đầu: “Bố mẹ cháu ly hôn từ khi cháu còn rất nhỏ, trước giờ cháu đều sống với mẹ.”
“Cháu và Thế Nhiên kết hôn cũng được một thời gian rồi, nên tìm cơ hội sắp xếp cho người lớn hai bên gặp mặt, cháu xem thế nào?” Lý Thành hỏi Lý Thế Nhiên.
Nhưng anh lạnh lùng, vẻ mặt u ám.
“Cháu sẽ sắp xếp.” Giọng của Lý Thế Nhiên lạnh đi.
Hứa Như nhíu mày, sau khi gả cho Lý Thế Nhiên, người thân của Lý Thế Nhiên mà cô gặp qua chỉ có ông nội, vậy bố mẹ anh thì sao?
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của anh, Hứa Như không dám hỏi.
…
Dược phẩm Thiên Nhất.
Hướng Hoằng nhìn văn kiện tố cáo mà bộ phận bên dưới gửi tới, đôi mày dài mảnh nhíu lại.
Không lâu sau, Hồ Lan tự mình đi tới.
“Tổng giám đốc Hướng, mặc dù hiện giờ Hứa Như nghỉ phép, thế nhưng chuyện này liên quan đến cô ấy, hay là gọi cô ấy quay lại hỏi xem?” Hồ Lan dịu dàng nói.
Cô ta mặc báy liền thân bó sát, thân hình đẹp đẽ khá quyến rũ.
Chỉ là Hướng Hoằng không hề liếc qua.
“Cô ra ngoài trước đi.”
“Tổng giám đốc Hướng, không phải anh vẫn tin Hứa Như chứ?” Hồ Lan nhíu mày, lại gần hơn một chút.
“Chuyện này tôi tự có quyết định, ra ngoài.” Vẻ mặt Hướng Hoằng mất kiên nhẫn.
Hồ Lan không dám nói thêm nữa, chẳng qua chuyện Hứa Như tiết lộ tài liệu, đã dần truyền khắp Dược phẩm Thiên Nhất.
Nhận được cuộc gọi của công ty, Hứa Như lập tức vội vàng quay lại.
Đi thẳng lên tầng thượng, trong lòng Hứa Như có một dự cảm không lành.
“Hứa Như, phương án hạng mục này từng qua tay cô?” Hướng Hoằng đưa cho cô một tập văn kiện.
Hứa Như xem cẩn thận, gật đầu.
“Phương án này bây giờ đã bị truyền ra ngoài, bị đối thử cạnh tranh công khai trước.” Giọng nói của Hướng Hoằng hơi lạnh lùng.
Hứa Như ngước mắt, sắc mặt trắng bệch.
Đây là phương án tuyên truyền sản phẩm thuốc mới tung ra thị trường quý này của Thiên Nhất, là tâm huyết một tháng trời của cả bộ phận, cho dù muốn làm lại phương án từ đầu, cũng không kịp nữa.
“Tôi chưa từng làm ra chuyện gì tổn hại đến lợi ích của công ty.” Hứa Như bình tĩnh nói.
“Trong thời gian điều tra chuyện này, cô ngừng công tác trước đi.” Hướng Hoằng nói.
“Tôi biết rồi.”
Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Lưu Thanh vội vàng đi tới: “Như!”
“Mình bị tạm thời đình chỉ công tác rồi.” Hứa Như nhíu mày.
Chuyện hôm nay vượt qua dự kiến của cô.
Lưu Thanh thở dài: “Sao lại thế chứ, hôm nay tổng giám đốc Hướng vừa sáng sớm đã nhận được thư tố cáo, tất cả chứng cứ bất lợi đều hướng về cậu.”
“Có lẽ máy tính của mình bị người khác động vào, chuyện này, có lẽ là do người của công ty làm.” Hứa Như trầm tư nói.
“Máy tính của cậu đã bị đem đi kiểm tra rồi.”
Lưu Thanh trầm mặt: “Cậu nói xem có phải là Hồ Lan không?”
Hồ Lan luôn không ưa Hứa Như.
“Đừng nói linh tinh, mình tin tổng giám đốc Hướng sẽ điều tra rõ ràng.”
Lưu Thanh lại không thể yên tâm, đi vào phòng làm việc của Hướng Hoằng.
“Tổng giám đốc Hướng, trong chuyện này, Hứa Như vô tội.” Lưu Thanh nhìn anh ta.
Hướng Hoàng ngước mắt: “Quy định từ lúc nào, khi đi vào không cần gõ cửa?”
Lời vừa dứt, lại gọi thư ký vào mắng một trận: “Có người đi vào cũng không biết đường thông báo?”
Thư ký cúi đầu không dám phản bác.
Gần đây Lưu Thanh hầu như mỗi ngày đều lên đây, cô ta cho rằng cô ấy có đặc quyền.
“Đều là lỗi của tôi, tổng giám đốc Hướng, anh đừng tức giận…” Lưu Nhanh nhăn mặt, cực kì đáng thương nhìn Hướng Hoằng.
Nhưng đối phương cứng mềm đều không ăn: “Ra ngoài.”
Lưu Thanh cắn môi, khó chịu trừng mắt nhìn Hướng Hoằng.
Dậm giày cao gót ra ngoài, lúc này Hướng Hoằng mới ngẩng đầu, ánh mắt mang vài phần bất lực.
Anh ta gọi điện cho Lý Thế Nhiên.
“Vợ cậu có chuyện rồi.” Giọng điệu của Hướng Hoằng hơi bực bội.
“Vậy thì giải