Bệnh viện.
Lý Thế Nhiên bị đầy vào phòng cấp cứu, Hứa Như ngồi bên ngoài, rất nhanh Lưu Thanh liền tới.
“Như, xảy ra chuyện gì rồi?”
Hứa Như ngước mắt, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, cô ôm lấy Lưu Thanh: “Trần Tâm uy hiếp mình, sau đó Lý Thế Nhiên đến, chắn một nhát dao…”
“Trần Tâm? Mẹ của Trần Minh Thành? Người phụ nữ kia điên rồi sao?” Lưu Thanh tức giận nói.
“Người nhà họ Trần người sau phiền phức hơn người trước, Như, may là cậu không sao.” Lưu Thanh thấy cô không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thế nhưng, bác sĩ Lý…” Hứa Như nhìn phòng cấp cứu, cô lo lắng tay của Lý Thế Nhiên, tay của anh… phải cầm dao phẫu thuật, không thể xảy ra chuyện.
“Anh ta cũng sẽ không sao đâu, Như, chuyện này cậu nhất định phải truy cứu đến cùng, người nhà họ Trần quá đáng lắm rồi!” Lưu Thanh tức giận nói.
Hứa Như gật đầu, nhưng tâm tư của cô bây giờ đều đặt trên người Lý Thế Nhiên, còn về Trần Tâm, người phụ nữ kia giao cho cảnh sát đi.
Nửa tiếng sau, Lý Thế Nhiên đã băng bó xong, ra ngoài, may là vết thương không sâu, không tổn thương đến dây thần kinh ở tay, chỉ là trong vòng một tháng tay của Lý Thế Nhiên không thể hoạt động linh hoạt được.
Hứa Như mặt trắng bệch, nắm lấy tay Lý Thế Nhiên, sau lưng đổ môi lạnh.
“May là… không sao.” Cô nỉ non.
Lý Thế Nhiên nét mặt như thường, nhưng thấy dáng vẻ lo lắng của Hứa Như, liền ôm chặt lấy cô.
“Đừng khóc nữa, vừa khóc liền muốn hôn em.” Mắt Lý Thế Nhiên sáng rực.
Hứa Như ngây người, người đàn ông này!
Đến lúc này rồi vẫn trêu cô như thế.
“Muốn nằm viện không? Em đi lấy thuốc cho anh.” Hứa Như nhận lấy đơn thuốc.
“Anh Lý không cần nhập viện, nhưng mỗi ngày đều phải đến thay thuốc, kéo dài khoảng một tuần.” Bác sĩ dặn dò.
Hứa Như nghe cẩn thận, nhớ kĩ.
Trần Tâm đã bị cảnh sát giam giữ, Hứa Như bắt buộc phải đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung.
“Anh đi với em.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
“Anh về trước đi, bác sĩ nói anh cần phải nghỉ ngơi, đừng đi lại vất vả nữa.” Hứa Như đẩy anh vào trong xe: “Hơn nữa Lưu Thanh sẽ đi với em.”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, cuối cùng cũng đồng ý.
Hứa Như và Lưu Thanh đến đồn cảnh sát, Trần Minh Thành cũng đã tới.
“Mẹ tôi có thể bảo lãnh được không?” Trần Minh Thành hỏi.
“Xem xét đến tình trạng tinh thần của người bị tình nghi không được bình thường, hiện giờ tạm thời chưa thể bảo lãnh.”
Trần Minh Thành trầm mặt, chờ Hứa Như lấy khẩu cung xong, đi về phía cô.
“Như, nể tình trước kia mẹ tôi rất quan tâm chăm sóc cô, đừng kiện bà ấy.” Giọng nói của Trần Minh Thành mang theo vài phần mệt mỏi.
Vốn chuyện của anh ta đã đủ nhiều rồi, giờ Trần Tâm còn gây họa cho anh ta thế này.
“Giờ bà ấy đang uy hiếp đến tính mạng của tôi.” Hứa Như lãnh đạm nói.
“Bà ấy nhất thời nghĩ không thông, sẽ không có lần sau.” Ánh mắt Trần Minh Thành mang vài phần cầu xin.
“Chuyện này, tôi cần phải suy nghĩ đã.”
Cô muốn hỏi ý kiến của Lý Thế Nhiên.
“Nếu cô không khởi kiện, tôi đồng ý sẽ bồi thường cho cô.”
Hứa Như cười lãnh đạm: “Có rất nhiều chuyện, tiền không thẻ giải quyết được.”
Trần Minh Thành bây giơg không thiếu tiền, anh ta thiếu lương tâm.
Nhìn Hứa Như đi xa, Trần Minh Thành nắm chặt tay thành quyền, nơi đáy mắt dần mang theo hận ý.
“Như, tên cặn bã kia không làm gì cậu chứ?” Thấy hai người nói chuyện, Lưu Thanh lo lắng kéo lấy Hứa Như.
Hứa Như lắc đầu: “Đây là đồn cảnh sát, anh ta có thể làm gì chứ?”
“Vậy thì tốt, cậu đừng nghe lời anh ta, cần thì nghe theo bác sĩ Lý ý.”
Hứa Như cười, ra khỏi đồn cảnh sát, ngoài cửa đỗ một chiếc xe, Tần Nhi đi xuống.
Hết người này lại đến người kia, đúng là âm hồn bất tán.
Trên mặt Hứa Như có chút mất kiên nhẫn.
“Hứa Như.” Tần Nhi gọi cô lại.
“Có chuyện gì?” Mặt Hứa Như cực kì lạnh lùng.
“Cô đang báo thù tôi đúng không?” Tần Nhi đi tới trước mặt cô.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Cô báo thù chuyện tôi cướp Minh Thành năm xưa, nên giờ cô muốn quyến rũ anh ấy, hãm hại Tần thị, nhưng Minh