Hứa Như mở to mắt, lập tức kẹp tay anh lại, nhưng vừa hay lại chạm vào cơ ngực rắn chắc của anh.
Hứa Như cúi đầu, khuôn mặt sớm đã đỏ bừng.
“Phải làm sao?” Lý Thế Nhiên nheo mắt, đột nhiên xoay người giữ chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Hứa Như.
Hứa Như nhắm mắt lại, cảm thấy cả người không được tự nhiên, rõ ràng người uống rượu không phải là cô, nhưng tại sao cô lại cảm thấy người say chính là mình chứ.
“Lý Thế Nhiên, anh tránh ra, em đi nấu canh cho anh.” Hứa Như nói xong liền né khỏi lồng ngực anh.
Nhưng lần này Lý Thế Nhiên lại giữ chặt cô, ôm vào trong lòng.
“Không cảm thấy sao?” Anh khàn khàn giọng, khuôn mặt tuấn tú trở nên thâm trầm.
Hứa Như ngây người, tự nhiên cũng cảm thấy được.
Nhưng mà…không thể được.
“Em cũng muốn, không phải sao?” Anh nói ra suy nghĩ trong lòng cô.
Hứa Như ngay lập tức chỉ cảm thấy tê tê dại dại, Lý Thế Nhiên đang chọc ghẹo cô, cô dường như không thể khống chế được.
Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Hứa Như biết rất rõ, nhưng lại không thể kháng cự.
Toàn thân đều quanh quẩn hơi thở nam tính của Lý Thế Nhiên, khiến cô thở không ra hơi.
Trong lòng trào dâng nỗi khát vọng, cô giữ lấy vai anh, Hứa Như mở mắt, khuôn mặt gần kề trong gang tấc khiến cô trầm luân.
“Lý phu nhân thật ngoan.”
Hứa Như cắn môi. Cô bị anh hấp dẫn đến mức không thể thả lỏng ra. Không biết đã trải qua bao lâu, cô cuối cùng mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Hứa Như ngủ đến tận buổi trưa, mà ở bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng của Lý Thế Nhiên.
Anh hôm nay phải tham gia một buổi triển lãm, hiện tại thời gian đã qua rồi.
Hứa Như nhíu mày, lập tức cầm lấy điện thoại, Lý Thế Nhiên gửi tin nhắn cho cô: “Bữa trưa đã đặt rồi, hiện tại đang ở ngoài, hôm nay không cần ra ngoài, ngoan ngoãn chờ anh.”
Hứa Như không nhịn được, nở một nụ cười ngọt ngào.
Nhưng ngay lập tức liền cứng lại, kinh hãi hô thành tiếng.
Tối qua thực sự đã cùng Lý Thế Nhiên làm chuyện ấy rồi…nhưng cảm giác đó, dường như cũng không tệ.
Lúc này Lâm Thanh gọi điện thoại đến, Hứa