Đồ ăn rất nhanh được mang lên. Bởi vì lời nói của Kỳ Chiến mà Hứa Như có chút rầu rĩ không vui.
Người bên cạnh Lý Thế Nhiên so với cô ưu tú hơn nhiều.
Nhưng mà điều càng khiến cô lo lắng đó là lát nữa cô làm cách nào để thanh toán
Chai rượu vừa rồi Kì Chiến mở hình như là tám con số.
Bước đến quầy thanh toán, Hứa Như cầm lấy thẻ, tay không kiềm chế nổi mà run run.
Kỳ Chiến hai tay đút túi quần, đáy mắt mang theo ý cười: “Hứa Như, bữa cơm này thực sự phải cảm ơn cô.”
Hứa Như ngoài cười nhưng trong không cười. Cô quẹt thẻ và nhập mật mã, nhưng giám đốc lại khó xử nói: “Xin lỗi, thưa cô, số dư trong thẻ không đủ.”
Kỳ Chiến nhướn mày, Lý Thế Nhiên không đưa thẻ ngân hàng cho cô?
Anh ta đưa thẻ của mình ra: “Quẹt thẻ của tôi đi.”
Hứa Như nhíu mày, vừa định từ chối thì vai cô bị một cánh tay giữ lấy. Cô ngước mắt lên, Lý Thế Nhiên trực tiếp cầm lấy thẻ của Kỳ Chiến, đưa thẻ của mình ra.
Anh…nhìn thấy cô khi nào?
“Không làm phiền anh Kỳ, nếu đã là khách của Hứa Như, vậy thì cũng là khách của tôi.”
Hai người đàn ông đối diện nhau.
Kỳ Chiến cười cười, nhún vai lấy lại thẻ.
“Xem ra tôi không cần đưa cô về nữa?” Kỳ Chiến nhìn Hứa Như: “Vậy chúng ta lần sau gặp.”
Nhìn Kỳ Chiến đã đi xa, ánh mắt Hứa Như vẫn nhìn theo anh ta.
Lý Thế Nhiên khuôn mặt không vui, nâng cằm cô lên: “Không nỡ?”
“Anh nói nhảm gì vậy!” Hứa Như nhíu mày, cảm thấy không hiểu tại sao Lý Thế Nhiên lại tức giận.
“Tiền thanh toán vừa rồi, em sẽ trả lại cho anh.” Hứa Như nói.
Nhìn nhìn hóa đơn, vậy mà gần ba trăm triệu…
Tuy rằng món ăn thực sự rất tinh tế, rượu cũng rất thơm, nhưng mà…cái giá phải trả thực sự quá lớn.
“Em phải tính toán rõ ràng với anh như vậy sao?” Ngữ khí Lý Thế Nhiên càng không vui.
“Nếu không thì sao.” Hứa Như cụp mắt.
Lúc này, Lục Hoan từ trong nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy Hứa Như liền hướng về phía cô.
“Vị này là cô Lý?” Lục Hoan dịu dàng hỏi.
“Ừm, Hứa Như.” Lý Thế Nhiên lạnh như băng giới thiệu.