Vẻ mặt của Lý Thế Nhiên không chút thay đổi, xoay người đi ra khỏi cửa.
Diệp Hạ Hạ lập tức xuống giường, ôm lấy anh từ phía sau.
Lý Thế Nhiên không chút lưu tình mà đẩy cô ta ra, Diệp Hạ Hạ cắn môi, đáy mắt ngấn lệ.
Cô mặc như vậy mà Lý Thế Nhiên vẫn không có cảm giác gì với cô ư?
”Cô ấy ở đâu?” Lý Thế Nhiên híp mắt, giọng nói vô cùng nguy hiểm.
Diệp Hạ Hạ cắn cắn môi không đáp.
Cô ta đã hạ quyết tâm đêm nay phải có được Lý Thế Nhiên!
”Cô ta không đẹp bằng em, cũng không trẻ bằng em, bác sĩ Lý, anh hãy sáng suốt một chút, em mới là người xứng với anh.” Diệp Hạ Hạ nói xong lại định bò lên.
Trong mắt Lý Thế Nhiên hiện lên tia phẫn nộ, lúc này hung hăng bóp chặt cổ của Diệp Hạ Hạ.
Cô ta trợn mắt giãy dụa, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
Nhưng dù là như vậy thì Diệp Hạ Hạ vẫn chọn cách im lặng không nói.
Thậm chí cô ta chấp nhận trả một cái giá lớn để chiếm được Lý Thế Nhiên.
”Diệp Hạ Hạ, cô ấy ở đâu.”
Diệp Hạ Hạ nhắm mắt lại, tính mạng của cô ta vốn là do Lý Thế Nhiên cứu được, nếu thực sự chết trong tay anh thì cũng coi như là trả lại cho anh mà thôi.
Lúc Lý Thế Nhiên buông tay, cả người Diệp Hạ Hạ ngã xuống ngồi trên mặt đất, mắt mở ra, vẻ mặt quật cường.
Cửa đã bị khóa lại, Lý Thế Nhiên mở điện thoại di động ra nhưng Diệp Hạ Hạ đã ngăn chặn tín hiệu từ sớm.
Diệp Hạ Hạ tiến đến kề sát lại lần nữa: ”Bác sĩ Lý, anh không nỡ để em chết, đúng không?”
Nhưng Lý Thế Nhiên không quan tâm đến cô ta. Thao tác trên điện thoại không lâu liền có thể bắt được tín hiệu.
Lý Thế Nhiên nheo mắt, những ngón tay thon dài nâng lên nắm lấy cằm của Diệp Hạ Hạ: ”Diệp Hạ Hạ, cô sẽ phải trả giá.”
Vừa nói xong thì cửa bị trợ lí Cao Bân của Lý Thế Nhiên mở ra, bóng lưng cao lớn của người đàn ông càng đi càng xa.
Diệp Hạ Hạ ghé người vào bên cạnh giường, nước mắt tuôn ra.
Hứa Như vẫn không ngừng đập cửa, đột nhiên cửa bị mở ra, cô