“Chị tôi bây giờ thế nào rồi?”
“Viêm màng não do vi khuẩn, bây giờ vẫn cần phải tìm ra vi khuẩn để chọn thuốc kháng sinh thích hợp, nhưng nguyên nhân bệnh của cô Tần rất phức tạp, các chức năng cơ thể của cô ấy đang suy giảm. Trước mắt thì xác suất chữa khỏi được hoàn toàn là không cao.” Lý Thế Nhiên nhẹ nhàng nhàn nhạt nói.
“Anh không phải là bác sĩ quyền uy sao? Chị tôi đã bị bệnh nhiều năm rồi, làm sao mà anh không chữa được chứ?” Anh mắt Tần Nhi nhìn Lý Thế Nhiên mang theo sự nghi ngờ.
Tuy biết anh đích thực rất lợi hại, nhưng cô ta lại nhìn anh không thuận mắt chút nào.
“Chữa bệnh trước giờ chưa hề có 100% chắc chắn, tôi chỉ có thể nói là tôi sẽ tận lực.”
“Cái gì? Anh không phải là bác sĩ giỏi nhất sao? Nếu không chắc chắn thì tại sao anh lại tiếp nhận chứ?” Tần Nhi cất giọng nghiêm nghị.
Nghe vậy, ánh mắt Lý Thế Nhiên liền trở nên lạnh lẽo, anh ngước mắt lên nhìn Tần Nhi: “Nếu như cô Tần muốn bác sĩ có 100% chắc chắn tiếp nhận trị liệu thì tôi sẽ kêu viện trưởng sắp xếp một bác sĩ khác.”
Nói xong anh đặt bệnh án xuống rồi kiêu ngạo sải bước ra ngoài.
Anh trước giờ đều không phải là người mà ai cũng có thể chất vấn được.
Tần Nhi thực sự bị anh làm tức chết rồi, Lý Thế Nhiên đây là có thái độ gì vậy?
Cô ta chẳng qua chỉ là hỏi thêm vài câu thôi, mà anh phải tới nỗi như vậy à?
“Không tiếp nhận thì không tiếp nhận!” Tần Nhi nói xong thì đích thân đi tìm viện trưởng.
Nhà họ Tần là quý tộc lâu năm của Nam Thành, viện trưởng đương nhiên là sẽ nể mặt cô ta, nhưng mà…vừa nãy Lý Thế Nhiên có đến nói, anh sẽ không tiếp nhận trị liệu nữa.
Còn những bác sĩ khác từ đầu đã tỏ rõ thái độ của mình rồi, tình hình của Tần Hân không lạc quan, không ai có chắc chắn cả.
“Cái gì? Không có bác sĩ? Chỗ này không phải là bệnh viện tốt nhất của Nam Thành sao? Ông lại nói với tôi là không chịu tiếp nhận? Không lẽ ngoại trừ Lý Thế Nhiên ra thì không ai có thể chữa cho chị gái tôi sao?”
Viện trưởng nhíu mày, bất lực nói: “Trước mắt thì đúng là như vậy.”
Ngay cả Lý Thế Nhiên cũng không nhận thì còn ai dám nhận nữa.
Hơn nữa ông ta cũng hiểu tính khí của Lý Thế Nhiên, anh nói một là một hai là hai, cho dù một viện trưởng như ông có lên tiếng đi nữa, nhưng nếu như anh không chịu thì cũng không ai ép anh được.
“Bệnh viện các người làm ăn kiểu