"Cho hai đứa nó uống thuốc đi rồi chuẩn bị máy quay"
Hai tên kia cười gian, tay lục trong túi quần ra một gói thuốc rồi pha vào nước.
Hắn bước đến gần cô, Tiêu Nhã sợ hãi nhắm nghiền mắt, không lẽ kiếp này cô không thể tránh khỏi được hay sao?
Hắn đổ vào miệng cô, nếu vùng vẫy cũng chẳng có ích gì nên cô chỉ đành im lặng.
Sau khi cả hai đều uống xong, bọn chúng liền cài máy quay.
"Đợi vài phút cho thuốc phát huy tác dụng rồi hẵng quay"
"Ừ"
Bọn chúng hí hửng chuẩn bị.
Thuốc gần như đã phát huy tác dụng, cả người cô như lửa đốt, nóng không thể kiềm được.
Hơi thở liền có chút gấp gáp.
Lăng Mặc cũng vậy, khuôn mặt anh ửng đỏ lên.
Tối nay....e rằng cô không thoát nổi.
Cầu xin ai đó hãy đến cứu cô đi....làm ơn.
Tiêu Nhã vừa thở vừa tuyệt vọng, nước mắt từ từ lăn sài trên mặt cô.
Bọn chúng không quan tâm.
Sau khi thuốc phát huy tác dụng đến mức độ này, bọn chúng mới tháo trói cho cô, đặt hai người ở gần nhau.
Lăng Mặc khó khăn hít thở nhìn sang cô.
Đáy mắt anh có chút bất ngờ, tại sao lần này lại là cô?
Anh cố gắng khống chế, quay mặt đi để không phạm sai lầm lần nữa.
Tiêu Nhã đau đớn.
"Gì vậy!?! Bọn này thật tình, làm đi chứ!"
Một tên tỏ vẻ bất mãn, tên khác lấy tay đặt lên vai hắn.
"Cứ từ từ, có khi thấy bọn mình ở đây nó không làm được đấy! Hay để máy quay rồi ra ngoài chứ tao nhìn nhỏ đó chắc cũng không kìm được luôn"
Bốn tên nhìn nhau gật đầu rồi ra ngoài.
Lúc này Lăng Mặc mới rên rỉ.
"Chết tiết! Hộc....tôi sợ.....chúng ta.....k...không ổn!"
Tiêu Nhã hiểu ý anh.
Cô lặng lẽ nhìn xung quanh.
"Cố...hộc.....cố gắng, tôi.....sẽ...nghĩ cách"
Cô cố gắng ngồi dậy, Lăng Mặc siết chặt cơ thể, bây giờ anh như một con thú có thể bị kích thích bất cứ lúc nào.
Anh biết hậu quả sẽ ra sao liền tự dùng dây trói mình lại.
Tiêu Nhã vừa kiềm chế vừa lết đến chỗ máy quay phim tắt nó đi.
Màn hình đen rụp.
Cô nhìn anh.
Bộ dạng thở dốc của anh lúc này rất giống lúc đó.
Thật đáng sợ! Ánh trăng sáng một màu tinh khiết bên ngoài cửa sổ đã chiếu đến và phòng tựa như đang dẫn lối, cô nhìn sang lòng bất chợt dấy lên chút hy vọng.
"Chúng ta....hộc.....trèo....cửa sổ!"
Lăng Mặc mơ hồ gật đầu.
Cô uống ít hơn anh vì khi nãy cô giả vờ ngậm trong miệng, đợi đến lúc bọn chúng đi thì đã nhổ ra, đầu óc cô tỉnh táo hơn anh nhiều.
Tiêu Nhã chạm vào người Lăng Mặc liền bị anh hất ra.
"Đừng....tôi sợ....hại cô.
Đi trước...đi"
Cô sững người, tại sao đến nước này rồi lại lo cho cô chứ? Đáng lẽ cô nên bỏ mặc anh mà chạy thoát khỏi đây nhưng cô lại không thể.
"Tôi....sẽ không....bỏ anh lại!
Cô xé một bên váy coi như làm bao tay