Anh không ghét em, lại càng không cảm thấy thương hại em.
Hắn thật sự muốn thốt ra lời ấy nhưng những dòng chữ trong cuốn sổ kia lại khiến hắn không thể làm được.
Cố Tư Dật nhẹ nhàng buông cô ra, hắn cười nhạt rồi lạnh lùng đứng dậy.
Tiêu Nhã ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn bóng dáng hắn rời đi rồi đột nhiên....
*Uỳnh
Cô ngã xuống, hắn lập tức quay đầu.
Tư Dật sửng mắt nhìn cô ngất trên giường.
"TẠ ĐÔ!!!"
Nghe thấy tiếng gọi, cậu lập tức xông vào phòng.
"Có chuyện gì ạ?!?!"
"Gọi bác sĩ Mục đến đây, NHANH LÊN!!!!"
Vừa nghe lệnh, Tạ Đô lập tức chạy ra ngoài gọi điện cho bác sĩ Mục.
Bác sĩ Mục ngồi trong văn phòng bệnh viện, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo liên hồi.
Anh chàng liền bắt máy.
"Alo?"
"Tới Cố gia lẹ lên má ơi!!!"
"Hả?"
*Tút tút tút.....
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra lại bị cúp máy.
Thân làm bác sĩ mà cứ như chân sai vặt, Mục Y Lập vừa mặc áo khoác vừa tức giận lầm bầm.
"Haizzz, gọi là phải đến, không đến thì chỉ còn cái nịt.
Khổ thật!"
- ---------
Chỉ trong chốc lát, bác sĩ Mục đã đến nơi.
Anh chàng hớt hải chạy vào trong nhà, vừa đến sảnh thì đã thấy Tạ Đô đứng đợi.
"Ei, tui phải khám cho ai......."
Chưa kịp chào hỏi, chưa kịp nói hết câu, Tạ Đô vừa nhìn thấy anh chàng liền lập tức lôi đi.
Bác sĩ Mục chưa kịp hoang mang thì đã đứng trước cửa phòng.
Đôi lúc anh chàng còn nghi ngờ Cố gia đối xử với bác sĩ không giống người.
"Úi chà, ai là người cần khám đây?"
Vừa mới mở cửa, bác sĩ Mục liền nhận thấy.....tâm trạng cực kì bất ổn của Tư Dật.
Mục Y Lập toát cả mồ hôi.
Công việc này đúng là nay sống mai chết mà.
"Khám cho cô ấy!"
Hắn không nhìn anh chàng mà chỉ ra lệnh.
Bác sĩ Mục nhìn khuôn mặt xanh xao của Tiêu Nhã rồi bệnh nghề nghiệp lập tức trỗi dậy, anh chàng lấy đồ nghề để khám.
"Có triệu chứng gì không?"
"Bị ngất"
"..."
Thay vì hỏi hắn thôi thì anh chàng tự thân vận động.
Mục Y Lập áp tai nghe, kiểm tra tim, mạch máu,.....Và