Bên ngoài là tiếng cười ngả ngớn của một người đàn ông, tiếng cười lớn, nghe cực kì có chịu khiến cho ai bất giác cũng chau mày.
Cửa phòng thẩm vấn mở ra, một người đàn ông mặc vest đen, mang cặp da cùng bước vào với người đàn bà phát điên khi nãy.
Diệp Liên Tuyết liếc mắt, nhìn thấy người luật sư trong truyền thuyết được gia đình bên kia uỷ thác để kiện cô ngã đài mà chỉ thở hắt một hơi.
Như thế này có tính là quá khoa trương rồi không nhỉ?
“Con tiện nhân kia, mày nghe cho rõ đây.
Đây là luật sư Lục Nghị Thành - là đại luật sư khét tiếng nhất, chưa thua bất kì một vụ kiện nào.
Lần này luật sư Lục là người uỷ thác cho vụ kiện này, mày nên chuẩn bị tinh thần ngồi tù mọt gông đi.” Người phụ nữ trung niên kia vẫn giữ thái độ cực kì gắt gỏng, nhưng bà ta bây giờ còn thêm vênh váo.
Tất cả những viên cảnh sát có mặt tại đấy ai cũng lấy làm tiếc cho Diệp Liên Tuyết.
Bây giờ đến đích thân Lục Nghị Thành ra tay thì vụ án này khả năng lật kèo của cô gần như là bằng không rồi.
“Cô Diệp Liên Tuyết, vào ngày XX tháng YY năm 20ZZ, cô đã ra tay tát vào mặt của cô Tô Nhiễm Nhiễm vì lý do cô ấy sỉ nhục cô? Chung quy thì cô Diệp Liên Tuyết đây dù sao cũng chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm, vì sao có thể vì một cái tát mà khiến cho cô Tô Nhiễm Nhiễm bị thương nặng đến mức phải phẫu thuật thẩm mỹ kia chứ nhỉ?”
Người phụ nữ trung niên kia vừa rồi còn vênh váo, mặt hất lên chín tầng mây nghe xong câu này của Lục Nghị Thành liền hoang mang tột độ, nhìn anh bằng ánh mắt hơi nghi hoặc.
“Luật sư Lục, đây… đâu phải là mấy lời nên nói.
Cậu có nhầm lẫn gì ở đây không? Con gái của chúng tôi là Tô Nhiễm Nhiễm.”
“Làm gì có nhầm lẫn gì ở đây, tôi thừa biết con gái bà là Tô Nhiễm Nhiễm mà.” Lục Nghị Thành đẩy đẩy gọng kính, anh trả lời cực kì tự nhiên.
“Nhưng vừa rồi những lời cậu nói, giống như đang ám chỉ con gái tôi bịa chuyện vậy… Tôi mới là người uỷ thác kia mà.” người phụ nữ kia vẫn cực kì hoang mang nhìn anh ta.
“Không có nhầm lẫn gì xảy ra ở đây đâu thưa bà.
Thân chủ của tôi là cô Diệp Liên Tuyết đây.”
Cả một căn phòng lúc đấy có không ít người, ai nấy nghe câu này xong cũng như hít phải một ngụm khí lạnh.
Cái tình thế lật hẳn cả ván cờ như thế này là sao đây? Khi ai nấy đều ngốc ra đấy, nhất thời chưa tiêu hoá kịp những gì Lục Nghị Thành vừa nói thì chỉ có mỗi mình Diệp Liên Tuyết nhàn nhã giống như tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong dự liệu của cô cả rồi.
Hoá ra không phải tự dưng Diệp Liên Tuyết lại có thể tự tin đến như thế, hoá ra người nên lo lắng không phải là cô mà ngược lại chính là gia đình của cô người hầu tên Tô Nhiễm Nhiễm kia.
Bây giờ hai viên cảnh sát kia mới vỡ lẽ ra, thế giới quan của họ đúng thật là nhỏ bé, làm sao hiểu được chuyện của những người thuộc tầng lớp tài phiệt như Diệp Liên Tuyết kia.
“Không đúng! Rõ ràng khi tôi viết thư đến văn phòng luật xin cậu uỷ thác vụ kiện này cho con gái tôi cậu đã nhận lời, làm sao có chuyện đổi trắng thay đen như thế này được?” Bà ta bây giờ như rắn mất đầu, đến cả lời nói cũng mơ hồ run rẩy, sợ sệt.
Lục Nghị Thành ngược lại chỉ cười, giống như việc khiến cho người ta hoang mang như thế kia chính là những gì anh ta muốn: “Tôi đã nói sẽ nhận giúp con bà hay chưa thưa bà Tô? Tôi chỉ nói sẽ xử lý vụ này mà thôi, tôi nghĩ rằng bảo vệ thân chủ của tôi là cô Diệp Liên Tuyết cũng chính là đang xử lý vụ việc này rồi.”
“Nhưng… nhưng… có phải Quách Thừa Tuyên đã đổ tiền cho cậu rồi không? Chết tiệt! Con ả này có Quách gia chống lưng thảo nào lại dám gây chuyện như thế này.” Bà ta bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh, đến cả ăn nói cũng hàm hồ.
“Bà nhầm rồi, bà biết đến tôi để viết giấy uỷ thác chẳng lẽ không biết tôi không làm việc vì tiền hay sao? Quách Thừa Tuyên không có cửa mời được tôi đâu, đừng nghĩ nhiều như thế.”
Lục Nghị Thành chính là một kẻ như vậy - ăn nói có chút láo xược nhưng anh ta hoàn toàn có cái quyền đó.
Ở độ tuổi mà người ta còn đang lo lắng về chi phí cuộc sống thì Lục