“Chuyện gì nữa xảy ra thế?”
“Anh đố tôi đấy à?”
Quách Thừa Tuyên và Diệp Liên Tuyết lén dùng điện thoại trao đổi tin nhắn với nhau.
Mặc dù ngoài mặt vẫn đang là bữa cơm gia đình cực kì bình thường nhưng chính Quách phu nhân đã làm cho nó không thể nào bình thường được nữa.
Và cả hai thừa biết rằng Quách lão gia tử cũng biết chuyện này, chỉ là ông vẫn luôn đối tốt với hai người họ, vẫn không muốn để chuyện kia ảnh hưởng đến bữa cơm gia đình hiếm hoi này.
Sự bình đạm lạ kì cứ thế diễn ra suốt cả một bữa ăn tối, chẳng ai nói thêm với ai câu nào, Quách Thừa Tuyên lẳng lặng ăn cơm, Quách lão gia tử vẫn thi thoảng nói vài câu không đáng kể, chủ yếu là hỏi han chăm sóc cho hai đứa cháu.
Quách phu nhân càng bất bình thường, bà ta cả buổi chẳng ăn chẳng uống gì nhiều, giống như đang chờ mong đến ngày hành quyết, đuổi cổ Diệp Liên Tuyết ra khỏi Quách gia.
Kết thúc bữa tối kì lạ, Quách Thừa Tuyên đỡ Quách lão gia tử ra ngoài phòng khách rồi thuận thế ngồi xuống phía trước mặt ông, Diệp Liên Tuyết ngồi kế hắn, đối diện là Quách phu nhân.
"Lần này gọi hai đứa về nhà một phần là vì đã lâu không gặp hai đứa, muốn biết xem tình hình hai đứa như thế nào, Quách gia ngày thường quạnh quẽ, bố của Thừa Tuyên vừa rồi chỉ về được có vài hôm rồi lại ra nước ngoài, cuộc sống của ông già này cũng tẻ nhạt lắm.
Hơn nữa cũng vì một lý do khác mà đến tận bây giờ ta mới tiện nói ra.”
“Bố dài dòng làm cái gì không biết, cứ trực tiếp nói thẳng ra đi.
Ở đây đều là người có ăn có học cả, nghe rồi sẽ biết tự hiểu thôi.” - Quách phu nhân chờ lâu, có chút không nhịn được nên lên tiếng.
Quách lão gia tử cực kì không hài lòng với bà ta từ nãy cho đến giờ, câu trước vừa dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói chuyện, câu sau đã cực kì đanh thép quở trách bà ta: “Chỗ này chưa đến phiên con lên tiếng đâu.
Ta đã nói trước rồi, tại sao cứ thích miệng nhanh hơn não như thế kia? Rốt cuộc thì con đem lời nói của ta đặt trong lòng có bao nhiêu trọng lượng?”
Mười lần như một, Quách phu nhân dẫu cho biết rằng mở miệng là ngay lập tức sẽ bị mắng cho im lặng nhưng vẫn không thể nào ngăn được mình nói móc nói mỉa Diệp Liên Tuyết.
Bà ta cũng tự mình cảm thấy từ ngày có đứa con dâu hờ từ trên trời rơi xuống này, khí chất phu nhân của bà ta cũng tự nhiên bị giảm sạch hết rồi.
“Ông nội có chuyện gì xin cứ nói đi ạ!” - Diệp Liên Tuyết cũng không nhịn được từ nãy đến giờ biết bao nhiêu mũi giáo của Quách phu nhân cứ chĩa vào mình nên đề nghị Quách lão gia tử tự mình nói ra.
Cô không sợ gì chuyện rắc rối xảy đến với mình, có chăng những gì cô không hài lòng chỉ là người thì cứ úp úp mở mở, người thì không giữ được miệng mình, suốt ngày lên tiếng cạnh khóe.
Cô vừa có hảo cảm được một chút với Quách Thừa Tuyên thì bây giờ đến lượt Quách phu nhân khiến cho cô cảm thấy Quách gia quyền uy tại thượng rốt cuộc cũng có loại người này loại người kia thật khiến cho người ta không tài nào ngửi nổi.
Và nếu có may mắn bà ta trở thành mẹ chồng của cô, Diệp Liên Tuyết cũng sẽ chẳng bao giờ đá động đến bà ta thêm một giây phút nào đâu.
“Hầy! Ta cũng không biết là nên bắt đầu chuyện này từ đâu nữa.
Hiện tại ta chỉ muốn xác thực lại một điều rằng có hay không chuyện A Tuyết đã từng ra tay đánh người khác đến mức phải lên sở cảnh sát?” - Quách lão gia tử hỏi, giọng điệu của ông đối với Diệp Liên Tuyết vẫn cực kì nhẹ nhàng giống như là đang hỏi han một câu chuyện thường nhật chẳng có một chút gì là nghiêm trọng cả.
Quách Thừa Tuyên nhướn mày, hắn không ngờ chuyện này cuối cùng cũng có ngày đến tai của Quách lão gia tử, chỉ là chuyện đã diễn ra từ lâu, xử lý cũng ổn thỏa đâu ra đó, bây giờ lật lại có kì cục quá hay không?
“Bố đừng có hỏi mấy câu như thế nữa, ai mà chẳng biết đứa con gái này đã từng ra tay