“Chết tiệt! Con khốn nhà quê đó được Quách gia đề cao hơn tôi tưởng!”
Ở bên kia, Bạch Ly tay nắm thành quyền, hung dữ đập mạnh nắm đấm xuống bàn khiến cho ly rượu vang phải theo nhịp cộng hưởng rơi xuống đất vỡ tan tành.
Người hầu đứng bên cạnh cô ta sợ hãi vội co rúm người lại, bất kì ai đều sợ bây giờ đụng vào cô ta chắc chắn đều sẽ không có kết cục tốt đẹp nào.
“Chúng ta đã đánh từ phía Quách phu nhân nhưng cũng không có hiệu quả gì lắm, nghe đâu là Quách lão gia tử và Quách Thừa Tuyên đều đã đứng về phe của cô ta rồi.
Bạch Ly! Mẹ thực sự sợ rằng cái chức danh Thiếu phu nhân của cô ta có khi đã vững vàng rồi đấy!”
Đối diện cô ta là Bạch phu nhân cũng đang cực kì sốt sắng.
Bà ta là người đã thả tin tức này đến cho Quách phu nhân biết và rồi cực kì đắc ý đợi ngày kết thông gia sau khi con nhỏ nhà quê Diệp Liên Tuyết kia bị đá đít ra khỏi Quách gia đấy.
Nhưng tất cả những điều đấy chỉ là những mộng tưởng trong sự đắc ý của bà ta mà thôi.
Theo như những thông tin từ người hầu mà bà ta cố gắn cài vào Quách gia báo lại và biết được thì lần này Quách phu nhân thực sự đã chống chế hết mình thế nhưng kết cục lại thảm thương chẳng dám bàn đến.
Ai mà biết được nếu Quách lão gia tử không nguôi giận sớm thì có khi bà ta sắp sửa phải cuốn gói sang nước ngoài cùng chồng.
Điều này càng khiến ai nấy cũng đều bất ngờ khi biết được Diệp Liên Tuyết thực sự rất được lòng của Quách lão gia tử.
Và nó cũng là mối đe doạ lớn nhất đối với Bạch Ly - đứa con gái đáng thương của bà - người đã bỏ ngần ấy năm trời theo sau Quách Thừa Tuyên chỉ để hưởng được mỗi cái danh nghĩa “thanh mai trúc mã”.
“Không! Không! Không! Không thể như thế được! Quách thiếu phu nhân phải là con, người sẽ kết hôn với anh Thừa Tuyên phải là con! Con khốn Diệp Liên Tuyết kia không đời nào có thể ngồi vững cái chỗ đó!” - Bạch Ly gần như là phát điên.
Ai mà biết được đằng sau cái vẻ tiểu thư đài các lúc nào cũng dịu dàng nhã nhặn của cô ta là bản chất điên loạn của một kẻ hiếu chiến kia chứ.
Bất giác, sự điên cuồng của cô ta còn doạ sợ chính cả mẹ mình và trong một giây phút nào đấy, bà con cảm thấy đứa con này của mình thực sự đáng khinh.
Còn riêng Diệp Liên Tuyết cảm thấy cô ta chỉ là một con ngốc chưa sõi đời, chẳng có chút gì nguy hại đến người khác.
“Con định sẽ làm như thế nào nữa đây? Quách lão gia tử không phải là một cây cổ thụ mục ruỗng, ông ta thực sự còn khó giải quyết hơn là Quách Thừa Tuyên hay Quách phu nhân nhiều.”
“Con sẽ có cách của riêng con, bằng mọi cách, cái vị trí Quách thiếu phu nhân đó phải là của con!”
Bạch Ly càng điên cuồng bao nhiêu thì mẹ cô ta lại càng chán nản bấy nhiêu.
Cả cái thành phố này để tìm được một đối tượng tốt, xứng đôi vừa lứa để kết hôn thì là chuyện không hề khó, nhưng con gái bà ta chỉ muốn người tốt nhất.
Đương nhiên là bất kì ai trong trường hợp này cũng đều sẽ muốn Quách Thừa Tuyên làm con rể của gia tộc mình, thế nhưng nếu việc dễ dàng như thế thì làm gì đến phiên của con gái bà ta chứ?
Hy sinh ngần ấy năm trời đi theo sau Quách Thừa Tuyên như một con thú nuôi để rồi chỉ nhận lại một cái danh “thanh mai trúc mã” chẳng được gì.
Bạch phu nhân thở hắt một hơi ngao ngán, nhìn đứa con gái đang điên cuồng phía trước mặt, trong lòng thầm mắng cô ta là một đứa ngu ngốc.
Diệp Liên Tuyết quay về ký túc xá đã gần nửa đêm, Quách Thừa Tuyên thậm chí còn phải lấy danh nghĩa ông chủ của Quách thị ra mặt để người quản giáo cho phép cô vào ký túc.
Thực ra hắn đã đề nghị Diệp Liên Tuyết về nhà mình thế nhưng bằng một cái lý lẽ nào đấy, câu