Đối diện với câu hỏi nghe có vẻ như không biết gì kia của Quách Thừa Tuyên cùng mục đích vô cùng thiện chí và có ý định muốn giúp cháu gái mình, bà Diệp vẫn cực kì bình thản.
Thánh thủ không ai khác chính là đứa cháu gái của bà, người mà Quách Thừa Tuyên muốn tìm để giúp chính bản thân nó.
Bởi vì không một ai biết đến Thánh thủ thực sự là ai thế nên bà cũng càng không thể để cho bất kì ai biết được.
Kể cả người đang ngồi trước mặt có là người sẽ cùng cháu gái của bà kết hôn và chung sống đến cuối đời đi chăng nữa thì việc này vẫn sẽ luôn luôn là việc không thể cho bất kì ai biết.
Thánh thủ là Diệp Liên Tuyết, Diệp Liên Tuyết là Thánh thủ.
Điều này là bí mật, bà và lão Từ đã từng thề rằng cả đời này sẽ sống để bụng, chết mang theo.
Mục đích chính là muốn bảo vệ Diệp Liên Tuyết, không muốn cô gặp phải những kẻ xấu với ý đồ bất chính vì tài năng của mình.
Mục đích phụ chính là hành nghề một cách thật tâm và mang y đức, không muốn Diệp Liên Tuyết cậy mình mà đi sai lệch quy chuẩn đạo đức.
Phải nói rằng bà ngoại và sư phụ đã và đang bảo vệ cô bằng hết sức mình.
“Bà từng nghe nói đến Thánh thủ, lão Từ cũng muốn tìm gặp ngài ấy để xin chữa bệnh giúp cho A Tuyết.
Nhưng khổ nỗi một điều rằng Thánh thủ đấy chỉ chữa bệnh nếu hữu duyên, A Tuyết không có duyên với ngài ấy nên không còn cách nào khác.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
2.
Thần Long Ở Rể
3.
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
4.
Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)
=====================================
Nhìn ngữ khí của bà ngoại bình bình đạm đạm, trong lời kể còn mang theo rất nhiều tiếc nuối thật sự khiến cho Quách Thừa Tuyên không nhìn ra được rằng bà đang nói dối.
Có lẽ hắn đã nghi ngờ sai, có lẽ thực sự Thánh thủ là một người khác, không liên quan gì đến lão danh y họ Từ kia.
“Nếu con muốn tìm Thánh thủ để chữa bệnh cho A Tuyết thì không phải không tìm được.
Biết đâu ngày trước ngài ấy không đồng ý chữa cho con bé nhưng bây giờ có thể đồng ý thì sao? Ta thật sự mong một ngày A Tuyết có thể nói được…”
Nhìn bà ngoại nhắc đến chuyện này tinh thần cực kì tệ khiến cho Quách Thừa Tuyên cũng không vui vẻ gì.
Có lẽ như chuyến đi này của hắn ngoài việc đến đây nghỉ ngơi ra thì chẳng có thêm thu hoạch gì.
Bà ngoại Diệp cũng không phải một cái đèn cạn dầu, đương nhiên bà biết cách khiến cho Quách Thừa Tuyên gạt bỏ niềm tin về Thánh thủ.
Bà đã bảo vệ Diệp Liên Tuyết suốt ngần ấy năm mà chẳng lọt một tiếng gió, đương nhiên việc qua mặt được Quách Thừa Tuyên cũng là một chuyện quá đỗi bình thường.
“Cháu sẽ cố gắng hết sức để giúp cô ấy có thể nói được.
Bà cứ yên tâm đi ạ, bây giờ cô ấy cũng là một phần của Quách gia rồi, ông nội kì thực cũng rất thương cô ấy, bà không cần phải lo lắng nhiều đâu ạ.” - Quách Thừa Tuyên lên tiếng trấn an bà khi nhìn thấy bà đang cực kì buồn rầu.
Bà ngoại nghe đến đây liền nở một nụ cười thật hiền nhìn hắn: “Có câu này của cháu là bà an tâm rồi! À mà cháu muốn đợi A Tuyết về nhà hay là đi tìm nó? Nhà của lão Từ cũng gần đây lắm, cháu ra cổng rẽ phải, đi đến gần một cây gạo lớn rồi rẽ trái, nhà ông ấy ở cuối đường.”
“Vâng ạ, cháu cảm ơn! Cháu sẽ đi tìm cô ấy!”
Không khai thác được gì từ bà ngoại, Quách Thừa Tuyên tất nhiên là không bỏ cuộc, hắn dám chắc chắn lão sư kia phải biết điều gì đấy về Thánh thủ.
Thế là hắn ăn hết bát cháo rồi theo chỉ dẫn của bà tìm đến nhà của lão sư kia.
Trước khi đi hắn còn để ý đến trong rổ đan của bà đang đặt trên bàn đang đan móc dở một chiếc khăn màu vàng.
Chắc mẩm rằng chiếc khăn này chắc chắn là đan cho Diệp Liên Tuyết, không hiểu sao Quách Thừa Tuyên lại không nén được sự buồn cười.
Con người lúc nào cũng xám xịt đấy mà vận chiếc khăn vàng này lên, kì thực… ài… nghĩ đến thôi Quách Thừa Tuyên cũng không nghĩ ra được sẽ là tổ hợp kì dị gì.
Sự xuất hiện của một chiếc siêu xe ở thị trấn này là một chuyện cực kì lạ lùng, mặc dù hôm qua Quách Thừa Tuyên cũng đã tìm chỗ đỗ xe rất kín đáo thế