“Ầy! Cậu cũng đừng có tự nhận lỗi mình như thế! Trước giờ cậu có như thế này đâu?”
Phó Duật đã diễn là phải diễn cho tốt, hoàn toàn trở thành người không có liên quan gì đến chuyện này.
Anh rất muốn xem xem Quách Thừa Tuyên thực sự có vì Diệp Liên Tuyết mà thay đổi hay không.
“Tôi đã từng nghĩ rằng cuộc hôn nhân này cứ như thế là được, tôi không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy cũng không liên quan gì đến tôi.
Nhưng Diệp Liên Tuyết vẫn đang cố gắng làm như thế thì tôi lại cảm thấy không hài lòng thậm chí là thật tức giận.
Diệp Liên Tuyết ghét tôi cũng phải, bởi vì ngần ấy thời gian tôi đều đem đến cho cô ấy biết bao nhiêu phiền phức.”
Đây không phải là lần đầu tiên Quách Thừa Tuyên lên tiếng trải lòng như thế này với Phó Duật nhưng đây hẳn là lần đầu tiên anh cảm nhận được hắn thực sự rất cô đơn.
Anh biết rằng hắn cũng vì bất đắc dĩ mới phải hành xử như thế nhưng Diệp Liên Tuyết mới là người đứng mũi chịu sào, đối với những sự thay đổi xoành xoạch của Quách Thừa Tuyên chắc chắn là không cảm nổi.
Phó Duật nhìn được giữa hai người họ ai cũng có cho mình nổi khổ riêng, nhưng cũng bởi vì cả hai quá giống nhau, quá quật cường thế cho nên mới chưa từng hiểu nhau.
“Chuyện giữa hai người tôi không biết nên nói gì đâu bởi vì tôi không phải là cậu, càng không phải là cô ấy.
Nhưng điều cản trở hai người lớn nhất chính là tiếng nói chung và sự chênh lệch quá lớn về thân phận.
Rất nhiều lần rồi cô ấy chịu những điều tiếng chỉ vì trở thành hôn thê của cậu, mấu chốt chính là ở đó.”
“Và cô ấy cũng đang hành xử theo một cách không giống một chút gì so với vị trí vị hôn thê của tôi.” - Quách Thừa Tuyên đáp lại, hắn cũng hiểu được mấu chốt vấn đề luôn nằm ở đây.
Nhưng Phó Duật lại cười cười lắc đầu, anh rót một ly rượu rồi lại rót luôn cho cả Quách Thừa Tuyên một ly.
Cái tên Quách Thừa Tuyên này cái gì cũng giỏi mỗi tội sự hiểu biết về phái nữ lại gần như là bằng không.
Nhưng hắn vẫn có cực nhiều vệ tinh vây quanh mình, thôi cũng cho là vì sự đẹp trai lắm tiền của hắn cứu được hết đi.
Ai dè đâu hôn thê của hắn ấy vậy mà lại không màng đến tiền tài cùng sắc đẹp, đối với sự thiếu tinh tế của hắn cảm thấy quá đỗi bực mình.
Điều này khiến cho Phó Duật cảm thấy buồn cười không tả nổi.
“Cậu biết phụ nữ trên đời này không phải ai cũng giống như ai không.
Để đơn giản tôi chia làm hai loại phụ nữ cho cậu dễ hình dung đi.
Một loại là Diệp Liên Tuyết, loại kia chính là những người còn lại.
Tôi không phân chia thái quá đâu nhưng chính xác là như thế này đấy.
Những người phụ nữ khác đều đam mê cậu, nói thẳng ra là vừa mê đắm sự tài giỏi và vẻ điển trai của cậu, cả tiền nữa.
Nhưng Diệp Liên Tuyết là một loại khác trái ngược lại, cô ấy đối với cậu chỉ xem như là đang giải quyết một vấn đề tình cảm thay cho ân tình của bà mình năm xưa mà thôi.”
Gượm một chút, trông thấy Quách Thừa Tuyên vẫn còn hơi mờ mịt, Phó Duật lúc này mới nói tiếp: “Bởi vì Diệp Liên Tuyết không giống như những người phị khác thế nên những gì cô ấy hành xử cũng không giống họ.
Vấn đề là nằm ở chỗ là cô ấy chỉ muốn an phận, không điều tiếng, không muốn tiền bạc, danh vọng gì từ cậu.
Thế nên cậu đòi hỏi cô ấy sống đúng với danh phận vị hôn thê của cậu nhưng cậu lại không cho cô ấy được thứ cô ấy cần.
Hiểu chứ?”
Phó Duật mất một buổi trời giải thích đến mức muốn gãy cả lưỡi với hy vọng là Quách Thừa Tuyên thông minh tài giỏi lắm cũng sẽ nghiệm ra được những gì mà anh muốn nói.
Từ trước đến nay anh không hay lo chuyện bao đồng đâu nhưng phen này, anh thực sự muốn giúp hai người họ hiểu nhau hơn một chút.
Quách Thừa Tuyên gật đầu, hắn lại uống rượu nhưng lần này không tới tấp vồ vập như trước.
Hắn uống thật chậm rãi, cảm nhận bản thân mình dường như đã chếnh choáng say… Hắn chưa bao giờ cho Diệp Liên Tuyết thứ cô muốn, vậy hắn đành phải nhận lại ánh mắt ghẻ lạnh kia là đúng rồi.
Thực ra Phó Duật toan định nói ra chuyện anh đã giúp Diệp Liên Tuyết xử lý chuyện, nhưng cuối cùng anh vẫn không có cách nào nói