Chuyện lùm xùm sao chép luận văn của Diệp Liên Tuyết sau hai tuần im ắng tưởng như đã có thể xếp gọn lại.
Thế nhưng người tính vẫn không bao giờ bằng trời tính, một lần nữa nó lại bị đào lên.
Mà người ngu ngốc đi đào nó lên không ai khác lại chính là Bạch Ly.
Nói đến Bạch Ly, ngày hôm đấy Diệp Liên Tuyết quyết định tha thứ cho cô ta để đổi lấy sự bình yên sau này.
Phó Duật đã rất tức tối, thậm chí còn gắt gỏng cả lên khi biết được Diệp Liên Tuyết quá nhân từ như thế.
Nhưng cô không muốn tay chân mình nhúng chàm, chuyện của Bạch Ly, cô muốn là người đứng nhìn hơn.
Dù sao thì Nhậm Quyên sau khi bị hại mất hết tất cả cũng sẽ không ngồi yên được.
Nhưng Bạch Ly chịu ngồi yên thì không phải là Bạch Ly, cô ta không trân quý sự vị tha vào lúc đấy của Diệp Liên Tuyết mà muốn vịn vào đấy, nhất quyết cắn cô một phát, ắt là muốn cùng cô đồng quy vu tận.
Diệp Liên Tuyết đỡ trán, không biết phải làm gì với Bạch Ly nữa.
Đột nhiên cô lại cảm thấy rằng không phải trường hợp lấy cái ơn cảm hoá cái ác lúc nào cũng đúng.
Haiz! Vẫn là Phó Duật tinh tường hơn cô, trong chuyện này đáng ra cô nên nghe theo anh mới đúng.
Bạch Ly lần này không hành xử ngu ngốc như trước, đối với những việc mượn đao giết người, sau Nhậm Quyên, cô ta dường như biết cách chọn người hơn.
Và đúng thật là lần này Diệp Liên Tuyết phải dở khóc dở cười mà đỡ trán, không biết nên vui mừng giúp Bạch Ly vì đã thông minh hơn hay là phải khóc cho sự xui xẻo của bản thân mình nữa.
“Con mẹ nó cô ta họ nhà đỉa à? Sao bám dai thế?” - Phó Duật lên tiếng cảm thán, cả khuôn mặt điển trai của anh ta vì khó chịu mà nhăn nhúm lại cực kì khó coi.
Bởi vì việc này hẳn là phải có ảnh hưởng đến Phó Duật rồi.
“Xin lỗi! Là tôi làm liên luỵ anh rồi! Đáng lẽ ra tôi không nên mềm mỏng với cô ta.”
Trước lời xin lỗi của Diệp Liên Tuyết, Phó Duật chỉ xua tay: “Bỏ đi! Dù sao thì cô cũng đã cho cô ta một con đường sống rồi, nhưng cô ta chẳng biết trân trọng đó thôi.
Bây giờ cô ta chạy đi tìm Quách Thừa Tuyên để mách lẻo, lá gan của cô ta cũng lớn thật đấy!”
Người mà Bạch Ly muốn mượn đao giết người lần này không ai khác lại chính là Quách Thừa Tuyên.
Bất kể là ai cũng được, nhưng một khi dây vào hắn, Diệp Liên Tuyết lại cảm thấy đau đầu không thôi.
Quả thực bây giờ Bạch Ly đã biết được đâu là điểm yếu của Diệp Liên Tuyết rồi đấy.
“Chết tiệt! Quách Thừa Tuyên gọi tôi rồi!”
Phó Duật nhìn điện thoại đang đổ chuông, đầu mày xoắn tít lại khi thấy cái tên đang hiện rõ ràng trên đấy.
Diệp Liên Tuyết cũng bắt đầu sốt sắng, chuyện này tưởng như đã qua ai ngờ bây giờ bị lật lại, với bản tính của Quách Thừa Tuyên, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ biết đầu đuôi mọi chuyện.
“Anh định làm gì? Lỡ như Quách Thừa Tuyên biết được anh là người đứng sau chuyện này thì phải làm sao?” - Diệp Liên Tuyết lo lắng.
Nếu như bình thường Quách Thừa Tuyên có thể làm gì cô cũng được, khinh thường hay thậm chí là điều tra cũng chẳng sao.
Nhưng Diệp Liên Tuyết ghét nhất là làm liên luỵ đến người khác.
Dù sao thì chuyện Phó Duật giúp cô cứ cho là anh tự nguyện giúp nhưng một khi Quách Thừa Tuyên biết được, cô không tin là hắn sẽ không làm khó Phó Duật.
“Cô kh cần lo đâu.
Tôi tự lo liệu được.
Quách Thừa Tuyên sẽ không vì chuyện này mà đoạn tuyệt với tôi đâu.
Cứ lo cho cô đi, dù sao thì cô còn đáng lo hơn tôi đó!” - Phó Duật lại cười.
Dường như trong bất kì trường hợp nào anh ta cũng cười được.
Nhưng Phó Duật nói không phải là không có lý.
Quách Thừa Tuyên sẽ không đến mức làm khó anh ta nhưng với Diệp Liên Tuyết thì chắc chắn có.
“Chẳng sao cả, cứ nói ra sự thật thôi.
Cùng lắm thì tôi cũng sẽ không để Bạch Ly yên ổn được.”.
Truyện Ngôn Tình
Phó Duật thực sự cảm thấy rất khâm phục Diệp Liên Tuyết.
Dường như ở những chuyện mang tính đương đầu như thế này, anh luôn cảm thấy được sự đắc thắng cùng ngạo mạn của cô khiến cho anh thích thú.
Anh đã từng thấy qua loại khí chất này toát ra từ Quách Thừa Tuyên, sau hắn, chỉ có mỗi một mình Diệp Liên Tuyết mới khiến cho