Nhất thời bị Quách Thừa Tuyên ôm ghì lấy, phản ứng đầu tiên của Diệp Liên Tuyết chính là bất ngờ đến độ hai mắt trừng mở thật lớn.
Đây là lần đầu tiên cả hai người tiếp xúc thân mật với nhau đến độ như thế này và nó khiến cho Diệp Liên Tuyết nhất thời đứng đờ cả ra, chẳng biết phải làm gì nữa.
Lúc sau, khi phản ứng lại, điều đầu tiên Diệp Liên Tuyết muốn làm chính là đẩy hắn ra khỏi người mình.
Chỗ này đang là Quách gia, giữa hai người họ tốt nhất vẫn nên là quan hệ hôn nhân lợi ích, nếu để cho bất kì ai nhìn thấy được điều này hẳn là sẽ xảy ra hoạ lớn mất.
Cô giằng ra khỏi người Quách Thừa Tuyên, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng đã sớm bị hắn quấy cho lộn xộn cả lên.
Cô không dám nhìn vào trong mắt hắn bởi vì cô sợ rằng hắn cũng sẽ nhìn thấy được cô đang cực kì rối ren.
“Tôi xin lỗi…! Làm cô sợ rồi.” - Quách Thừa Tuyên mở lời trước khi nhìn thấy Diệp Liên Tuyết thực sự đang cực kì bối rối.
Hắn cũng không biết vì cái lý do gì khiến bản thân mình lại làm ra hành động đấy ngay lúc này nữa.
Hắn lại khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, yêu nghiệt thường ngày, hai tay thong thả đút vào trong túi quần, chẳng thấy Diệp Liên Tuyết trả lời lại.
“Nếu như đối tượng kết hôn của cô không phải là tôi, cô có bằng lòng để người đấy ôm mình không?”
Một câu hỏi cực kì đầy ý tứ được Quách Thừa Tuyên hỏi, nhất thời lại khiến cho Diệp Liên Tuyết phải đứng đơ ra.
Cô tròn mắt nhìn vào trong mắt hắn, vốn muốn tìm xem lời hắn nói mang bao nhiêu ý nghiêm túc, bao nhiêu đùa cợt?
Chỉ thấy được đôi mắt ưng âm trầm ngày thường của Quách Thừa Tuyên bây giờ chỉ tồn tại biết bao nhiêu bất đắc dĩ.
Có lẽ bởi vì cái tát hôm nay, hắn đã thực sự bị làm cho ảnh hưởng rất nhiều.
“Không trả lời cũng được, dù sao thì với tính cách của cô, tôi cũng hiểu được đại khái câu trả lời rồi.
Mau trở vào trong đi, đừng biến mất quá lâu bởi vì lũ người kia sẽ đi tìm cô đấy.”
Diệp Liên Tuyết bấm đại mấy chữ trên tin nhắn rồi gửi cho Quách Thừa Tuyên, cô không viết gì quá nhiều, chỉ ghi vỏn vẹn vài chữ: “Mặt của anh…”
Quách Thừa Tuyên hiểu được, nhưng lần này ngược lại, hắn chẳng nói gì.
Hắn chưa nhìn thấy khuôn mặt của mình rốt cuộc đã có bao nhiêu sưng đỏ, cũng chưa thể nào bình tĩnh từ sau cái tát đấy của mẹ mình.
Hắn cũng không hiểu được lý do tại vì sao trong sâu thẳm con người hắn ngay lúc đấy lại tiến lấy ôm Diệp Liên Tuyết.
Và trong thời khắc ấy, hắn đã nghĩ ngợi những gì, hắn hoàn toàn không biết.
Có lẽ chỉ là tìm kiếm sự chữa lành, từ một người mà hắn nghĩ rằng hắn được phép yếu đuối trước mặt người đấy.
Và Quách Thừa Tuyên đang cực kì cực kì vụn vỡ.
Phải như thế nào đây khi mẹ ruột của hắn, người luôn luôn tự hào về hắn có một ngày phải xuống tay với hắn chỉ vì hắn lựa chọn một cuộc hôn nhân không giống như ý muốn của bà.
Hắn không trách mẹ mình, cũng chẳng trách bất kì ai khác, hắn chỉ luôn tự hỏi rằng bản thân mình sai ở đâu mà thôi.
“Vào với ông nội trước đi, nói với ông lát sau tôi sẽ vào, nhé!” - Hắn cười, cố xua Diệp Liên Tuyết rời khỏi chỗ này.
Cô cũng hiểu được, càng chẳng lấy lý do gì để nán lại nữa, bèn rời đi.
Trước khi đi qua góc khuất của hành lang, Diệp Liên Tuyết xoay người lại, cô nhìn hắn, nhìn thấy Quách Thừa Tuyên ngông cuồng tự đắc của ngày thường vì sao hôm nay lại cô đơn đến như thế?
Diệp Liên Tuyết mặc dù không ưa gì Quách phu nhân nhưng thực chất cũng chưa bao giờ muốn đối đầu với bà ấy.
Dù đúng dù sai, dù bà ta có thành kiến sai về cô đi chăng nữa cô cũng chưa bao giờ muốn đụng chạm gì đến bà ta.
Một phần vì Quách phu nhân là trưởng bối, là mẹ chồng tương lai của cô, hơn nữa chính là cô không muốn Quách Thừa Tuyên phải khó xử.
Nhưng không ngờ cô ngoan ngoãn an phận thủ thường, không gây rắc rối, không đụng chạm gì đến lợi ích của Quách gia thì bà ta lại đụng chạm trước.
Không đụng được đến cô, bà ta lại chuyển sang trút giận lên đứa con trai mà bà ta vốn luôn tự hào.
Điều này làm cho Diệp Liên Tuyết áy náy không thôi, hà cớ gì Quách Thừa Tuyên phải chịu đựng những điều không tốt đến như thế?
“Có thể cùng nhau nói chuyện một chút được