Sau hôm Thanh Đan đến nhà, cuộc nói chuyện của hai cha con, bà Hoa nói lại với con trai mình.
Tần Hào nổi giận, anh hất tay làm rơi chiếc bình nước trên bàn.
Ông Trần đi xuống lên tiếng nhắc nhở anh, lập tức bị Tần Hào lên giọng nói lại.
Cứ nghĩ rằng Thanh Đan đã đi lấy chồng, ông Trần sẽ giao công ty lại, nào ngờ ông vẫn không hề xem trọng Tần Hào.
"Tại sao ông không giao cho tôi hả?"
"Đừng nghĩ bản thân làm gì không ai biết! Ta không muốn tống cổ con ra đường, biết thân phận mình đi!"
Nói xong ông quay lưng bỏ lên lầu, Tần Hào không nén giận mà đuổi theo ông, anh chắn trước mặt ông Trần, gào lên trước mặt ông.
Bất chợt Tần Hào cùng ông Trần xô xát, Tần Hào đẩy ông ra.
Rầm...
"Lão già khốn kiếp...ông chết đi!"
Bà Hoa sửng sốt nhìn thân thể ông Trần đang lăn xuống cầu thang, ánh mắt ông nhìn và cầu cứu.
Nhưng bà Hoa chỉ biết trơ mắt nhìn, không tài nào nhúc nhích được.
Cánh tay của ông dần dần hạ xuống, Bà Hoa lúc này mới hoàn hồn chạy đến, cố lay gọi chồng dậy.
"Gọi cấp cứu mau! Tần Hào!"
"Ông ấy...ông ấy chết hả mẹ?"
Bà Hoa run rẩy áp tai vào ngực trái của ông Im lặng, không có chút nhịp đập dù nhẹ nhất.
Ánh mắt bà Hoa thất thần, lùi lại phía sau, bà nói nhảm.
"Không...không thể...Tần Hào!"
......................
Thanh Đan nhận được tin báo, cô cùng Quốc Thịnh liền chạy đến bệnh viện.
Đối diện với cô, bà Hoa sụt sùi nước mắt, Tần Hào bất thần đứng đó.
Cô hoảng loạn lao vào tra hỏi người phụ nữ.
"Cha tôi đâu! Các người làm gì vậy hả?"
Tần Hào vẫn hung hăng mà giật tay Thanh Đan ra khỏi người mẹ mình.
"Dượng trượt chân té, cô nghĩ mẹ tôi gây ra à?"
"Bỏ tay ra khỏi cô ấy!"
Quốc Thịnh đứng bên cạnh Thanh Đan, nắm cổ áo Tần Hào giở lên đe dọa.
Ông Trần bị đập đầu nhiều lần vào bậc thang, gây xuất huyết não nghiêm trọng.
Một phần ông đã lớn tuổi, không thể mổ vì tỉ lệ không khả quan.
"Người nhà tranh thủ vào gặp ông!"
Lời bác sĩ thông báo như tiếng sét đánh xuống đầu Thanh Đan, cô ngã khụy trong tay Quốc Thịnh.
Bà Hoa và Tần Hào ra điều lo sợ, họ liền đi vào trước.
Nhưng Ông Trần vừa hé mắt thấy họ đã tức giận thở gấp gáp, Thanh Đan đứng sau nhìn thấy tất cả.
Ông Trần nắm lấy tay Thanh Đan và Quốc Thịnh, ú ớ muốn nói gì đó nhưng không đủ sức.
"Cha! Đừng làm con sợ mà!"
Khóe mắt ông Trần ứa ra một giọt nước mắt nóng ấm, bàn tay nắm lấy tay cô cũng từ từ mà buông lỏng.
Thanh Đan nắm lấy tay cha mình gào khóc, nước mắt giàn giụa trên gương mặt.
Tang lễ của ông Trần vừa diễn ra, Thanh Đan chết lặng bên cạnh di ảnh của cha mình.
Bà Hoa ngẩn ngơ, thẩn thờ khi chiếc quan tài đang hạ xuống.
Ai ai cũng ngậm ngùi tiếc thương sự ra đi