Mỹ Linh đến nhà Quốc Thịnh, cô nói muốn gặp anh.
Nhưng liền bị bà Thanh ngăn cản, vẻ mặt của bà lộ rõ sự khinh bỉ dành cho người trước mặt.
Mỹ Linh kiềm giận, cô gọi cho Quốc Thịnh, lập tức anh đi xuống đưa Mỹ Linh lên phòng.
Bà Thanh tức tối phía sau mà không thể cản lại.
Vừa vào phòng, Mỹ Linh đã ôm chầm lấy Quốc Thịnh, cô gần như nhớ anh đến phát điên, Quốc Thịnh chẳng buồn mà đáp trả những hành động của Mỹ Linh.
Anh đẩy Mỹ Linh ra, nhìn vào mắt của cô, tim anh chợt thấy xa lạ.
"Có vẻ anh đang nhớ lại một số chuyện!"
Mỹ Linh tái mặt khi nghe Quốc Thịnh nói điều này, cô giả vờ hỏi lại.
"Anh nhớ ra chuyện gì sao? Vậy..."
"Tạm thời vẫn chưa rõ ràng.
Chỉ là gần đây anh hay có những giấc mơ kì lạ."
Mỹ Linh thoáng chút lo lắng.
Nếu như Quốc Thịnh nhớ ra tất cả, nhận ra người ấy yêu không phải là Mỹ Linh, liệu anh ấy sẽ thế nào.
Nếu phát hiện Mỹ Linh đã nói dối trong thời gian qua, đã cố tình phá vỡ mối quan hệ giữa Quốc Thịnh và Thanh Đan, anh sẽ xử lý cô sao.
Mỹ Linh chợt rùng mình khi Quốc Thịnh chạm vào cô.
"Mỗi lần như vậy anh lại rất đau đầu."
Mỹ Linh đảo mắt nhìn hướng khác.
"Hay là...hay là anh đừng nhớ lại nữa..."
Quốc Thịnh ngạc nhiên nhìn Mỹ Linh.
"Sao vậy? Anh phải nhớ lại tất cả, để chứng minh với mọi người rằng anh không yêu Thanh Đan.
Em không muốn như vậy sao?"
Mỹ Linh nghe vậy liền chống chế.
"Không.
Chỉ là em không muốn anh phải đau đớn.
Hiện tại chúng ta yêu nhau không tốt sao?"
Quốc Thịnh nhận ra điệu bộ của Mỹ Linh có chút không tự nhiên, lòng anh nghi vấn, anh nói tiếp.
"Hôm trước có đồ gửi từ nước A, là một bộ trang sức."
Nghe đến nước A, Mỹ Linh nhận ra ngay đó là nơi cô lần đầu gặp Thanh Đan đi bên cạnh Quốc Thịnh.
Hôm ấy đúng là Mỹ Linh đã thấy họ từ cửa hàng trang sức K đi ra.
Tay Mỹ Linh nắm chặt, Quốc Thịnh đã nhớ ra điều gì rồi.
Anh ấy sẽ nhớ ra mọi việc, nghĩ đến việc Quốc Thịnh sẽ