Ánh mắt Quốc Thịnh dừng lại ở bức ảnh đầu tiên.
Đó là một người phụ nữ, trên tay bế một đứa bé nhỉ như búp bê, gương mặt người phụ nữ hiền hậu, nụ cười hạnh phúc nhìn vào sinh linh bé nhỏ trên tay mình.
Bên cạnh là một người đàn ông, gương mặt ông toát ra vẻ hạnh phúc lần đầu được làm cha.
Đứa bé sơ sinh kia có đôi má bụ bẫm, đôi mắt mở to trong sáng.
Quốc Thịnh nhìn một lúc mới đưa lên trước mặt Thanh Đan.
"Em xem, em lúc ấy rất giống Đan Vy bây giờ.
Con gái của chung ta giống mẹ nên rất dễ thương!"
Tiếp đến, Quốc Thịnh dừng lại tại bức ảnh cô bé học sinh cấp một.
Cô bé cười tươi nhìn vào máy ảnh, xung quanh là những người bạn cùng lớp.
Trên tay là tấm giấy khen, kết quả của một năm học cố gắng.
Quốc Hải từng kể rằng khi hai anh em còn nhỏ, họ đã được Thanh Đan giúp đỡ khi bị con chó rượt chạy.
Có lẽ khi ấy Thanh Đan cũng chỉ là cô bé học sinh như trong ảnh.
"Hồi bé, em thật là dũng cảm đấy! Còn đuổi con chó giúp anh!"
Lật đến bức ảnh nào, Quốc Thịnh lại đưa cho Thanh Đan xem, rồi tự ngồi kể cho cô nghe về bức ảnh ấy.
Quốc Thịnh lật đến bức ảnh trung học của Thanh Đan.
Khi ấy cô vẫn là một nữ sinh trung học vô tư, đôi mắt lấp lánh, nụ cười rạng rỡ.
"Con gái chúng ta cũng sẽ lớn lên xinh đẹp như em vậy!"
Đến những bức ảnh tiếp theo, trong ảnh không còn người mẹ đứng cùng.
Ánh mắt của Thanh Đan cũng không còn vui như trước.
Gương mặt ấy thoáng qua nét buồn mất mát.
Tiếp đến là bức ảnh Thanh Đan bắt đầu bước vào ngưỡng cửa sinh viên, lúc này cô đã trở thành cô tân sinh viên của trường Đại học.
Quốc Thịnh chợt nhớ ra, cô gái hiểu lầm anh tự tử mà cứu anh, rồi còn tặng kẹo cho anh chính là Thanh Đan.
Hôm ấy anh không nhớ rõ, bây giờ nhìn lại ảnh thì Quốc Thịnh đã nhận ra.
"Em đã cứu anh bao nhiêu lần nhỉ, chúng ta thật có duyên.
Chắc khi ấy em cũng không để ý không nhận ra anh nhỉ!"
Từng bức ảnh đi qua, từng cảm xúc của quá khứ trôi qua.
Tay Quốc Thịnh run run miết trên bức ảnh cưới của anh và Thanh Đan.
Trong ảnh, cô ấy rực