Hạ Lan ngưỡng mộ những cô gái được người yêu quan tâm chăm sóc.
Cô nhìn lại bản thân mình lại quá tồi tệ, tim Hạ Lan như chết lặng đi.
Trước mắt cô, Minh Đạo đang đi cùng người khác, họ ôm lấy nhau tình tứ.
Hạ Lan không tin được vào mắt mình, sáng nay cô cùng Minh Đạo cãi nhau, khi cô bỏ đi đến giờ anh ấy vẫn chẳng có cuộc gọi nào tìm cô.
Bây giờ lại cùng tay trong tay với người khác.
Hạ Lan điên cuồng chạy theo hai người vừa đi qua, Hạ Lan cũng quá đau lòng mà không thể khóc khi đối diện Minh Đạo.
Minh Đạo thấy Hạ Lan, nét mặt lại chẳng chút xíu kinh ngạc mà nhìn cô.
Hạ Lan gằn giọng, có chút run rẩy.
"Người này là ai? Anh đang làm trò gì vậy hả?"
"Về đi, chúng ta nói chuyện sau!"
Nói xong Minh Đạo thẳng tay đẩy Hạ Lan qua một bên.
Người đi bên cạnh anh ta thắc mắc.
"Cô ấy là ai?"
"À, là bạn thôi!"
Nhưng người kia không tin, cô ấy quan sát Hạ Lan, nhận ra sự thất vọng, đau đớn tột cùng trên gương mặt ấy.
Hạ Lan nhìn hai người họ, cô bất ngờ lao đến tát vào mặt Minh Đạo.
Anh ta bị bất ngờ, đứng sững nhìn cô.
"Khốn nạn.
Tôi vì anh mà chịu đựng tất cả.
Nhưng tôi không phải con ngốc chấp nhận người yêu mình yêu người khác!"
Minh Đạo lập tức bịt miệng Hạ Lan, nhưng cô lại cắn vào tay anh bật máu.
Sự đau đớn kiềm chế, sự thất vọng vẻ đẹp người trước mặt.
Hạ Lan không khóc, người đàn ông ấy không đáng để cô khóc thêm một lần nào.
Minh Đạo nhận ra Hạ Lan không nghe lời mình nữa.
Anh ta lật bài ngửa.
"Bây giờ cô muốn gì? Cô trách tôi thì phải coi lại bản thân mình.
Cô làm được gì cho tôi chưa? Lương ba cọc ba đồng mà cô nghĩ tôi cần à?"
"Anh câm miệng, anh nên nhớ căn nhà anh đang ở là ai thuê, cả năm nay ngay cả tiền ăn anh cũng không phụ giúp tôi!"
"Anh nói tôi đã làm được gì cho anh sao? Tôi là người yêu anh, tôi yêu anh chứ không phải mẹ anh mà phải lo cho anh chứ!"
Minh Đạo vung tay tát Hạ Lan, miệng luôn chửi cô, Hạ Lan nhìn chằm chằm vào người vừa đánh mình, đôi mắt vằn tia máu giận dữ.
"Chia tay! Tôi không thể tiếp tục để