Nước mắt Hạ Lan không ngừng rơi xuống, cô hiểu người đàn ông ấy chứ, biết rằng bản thân mình là kẻ tội tệ nhưng lại không thể kiểm soát được.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Hạ Lan lật bài ngửa.
"Vậy nay chị đến đánh ghen tôi sao? Phu nhân!"
Mọi người lại xôn xao về việc trở mặt của Hạ Lan, kẻ thứ ba đã làm việc xấu hổ mà vẫn không chịu xin lỗi.
Nét mặt đẹp kia lại trở nên trơ tráo, vênh váo trước người được gọi là vợ chính thức kia.
Sự phẫn nộ lan rộng trong đám đông, mọi người bức xúc bàn tán về Hạ Lan, ánh mắt cô quét qua người nọ.
Thanh Đan vừa nghe tin Quốc Thịnh vừa về đến, cô bình thản nói với Hạ Lan.
"Đánh cô chả được lợi gì, khiến tôi bẩn tay thêm.
Dù sao cô cũng chẳng thể khiến vợ chồng tôi đi đến đường cùng, tôi chắc chắn rằng Quốc Thịnh đã biết sai biết sợ, và càng khiến mọi người khinh bỉ cô hơn.
Thịnh Vượng không thể tiếp tục để một người không có đạo đức như cô làm việc."
Đỉnh đầu của Hạ Lan rát rạt, như vừa có luồn điện chạy qua, nói gì thì nói, khó khăn lắm Hạ Lan mới tìm được công việc như thế này, không thể nói đuổi là đuổi cô được.
Hạ Lan hơi thở khó khăn, không kiềm chế được mà lên tiếng.
"Chị muốn đuổi tôi? Chị lấy quyền gì chứ hả, công ty Thịnh Vượng là của Quốc Thịnh, chị lấy quyền hạn gì trong công ty mà sa thải tôi?"
"Quyền? Cô hỏi tôi sao, là quyền của vợ Tổng Giám đốc, quyền của một cổ đông của công ty! Cô thấy đủ chưa cô Hạ Lan?"
Hạ Lan tức giận, ghen ghét mà không màng đến mọi chuyện muốn lao vào đánh Thanh Đan.
Nhưng bàn tay chưa kịp tát đã bị Thanh Đan chặn lại, liền lúc ấy cô vừa thấy Quốc Thịnh đi đến, lập tức thả tay Hạ Lan ra mà giả vờ té xuống.
Quốc Thịnh đỡ lấy Thanh Đan, nghe mọi người xung quanh nói Hạ Lan ra t với vợ mình thì liền ra lệnh cho Hạ Lan nghỉ việc.
Hạ Lan òa khóc, cô đưa ra gương mặt bị sưng đỏ của mình.
"Chị ta chẳng bị gì cả, người bị đánh là em!"
"Dù cô bị đánh cũng là do cô, tôi đã nói nếu Thanh Đan có chuyện gì tôi sẽ khiến cô biến mất!"
Nói rồi Quốc Thịnh cùng Thanh Đan đi vào phòng làm