Thẩm Như cả ngày không thể tập trung công việc, trong đầu lúc nào cũng quanh quẩn hình ảnh anh và Liễu Thanh khoác tay nhau dưới đại sảnh.
Cả người vì tới kỳ mà cũng uể oải không thôi.
Mọi người trong phòng, ai nấy đều lo lắng cho cô.
-Hôm nay, nhìn sắc mặt cô có vẻ không khoẻ hả Thẩm Như?
-Ừm, có chút hơi mệt.
-Vậy thì để công việc đó tôi giải quyết cho, tranh thủ về sớm nghỉ ngơi đi.
-Không cần đâu, tôi làm được, cảm ơn cô.
Thẩm Như rất được lòng mọi người xung quanh nhờ tính cách thân thiện, lễ phép.
Cô làm việc cũng rất chuyên nghiệp, cách xử lý công việc của cô luôn khiến cho phòng Sáng tạo nở mặt nở mày.
-Vậy thì cố gắng lên chút nhé, không được cứ để đó chúng tôi làm giúp cô.
-Vâng.
Thẩm Như tranh thủ làm việc cho thật nhanh, cô cũng muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Xem ra là đầu óc cô hôm nay không hề ổn chút nào.
Nói là tranh thủ nhưng công việc thì vẫn chồng chất khiến cô chẳng thể về sớm được.
Cuối cùng là đành tăng ca để giải quyết cho xong hết mọi thứ.
Trở về nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, Thẩm Như hạ người xuống sofa.
Cô nhắm mắt dựa đầu ra đằng sau nghỉ ngơi một chút liền thấy anh từ trên lầu bước xuống.
Hạo Thiên với một chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans bụi bặm sao lại có thế hút mắt đến vậy.
Lấy lại tinh thần, cô đưa mắt nhìn anh không khỏi tò mò.
-Anh đi đâu vậy?
-Hôm nay tôi không ăn cơm ở nhà nên em không cần phải đợi.
-Anh đi chơi sao? Vậy khi nào anh về?
-Chưa biết nhưng chắc là sẽ trễ đấy.
-Vậy tôi về nhà ba mẹ một lát.
-Cũng được, nói với ba mẹ nay mai tôi sẽ qua nhà.
Nói rồi anh bỏ ra ngoài, Thẩm Như lo lắng nhìn theo ra cửa lại thấy anh bắt xe đi chứ không sử dụng xe ở nhà.
Nghĩ ngợi một chút cô liền bước lên lầu tắm rửa.
Dặn dò dì Giai không phải nấu cơm tối rồi rời khỏi nhà về thăm ba mẹ mình.
Về tới nhà mình, Thẩm Như bước vào ôm lấy mẹ.
Ông bà Cố thấy cô thì không khỏi vui mừng.
Họ đưa mắt nhìn ra sau như tìm kiếm gì đó rồi hỏi cô.
-Hạo Thiên không về cùng con sao?
-À anh ấy bận đi tiếp khách hàng, có dặn con là sẽ tới thăm ba mẹ vào ngày mai.
-Nhìn thấy con xuân sắc không tiều tụy như vậy là mẹ mừng rồi.
Thẩm Như nhìn mẹ mình rồi nhớ lại lúc ở biệt thự.
Tuy nói là đám cưới ép gả nhưng Hạo Thiên đối với cô cũng rất tốt.
Ngoại trừ việc đáp ứng thể xác cùng anh thì cô cũng không phải đối mặt với quá nhiều thứ phức tạp.
-Ba mẹ à, hôm nay cho đứa con gái cưng này ăn ké một bữa chứ?
-Được được nhưng mà phải trả phí đó nha.
-Ba này… ghẹo con…
Cứ thế cô vui vẻ ăn uống tại nhà mình.
Cũng quá lâu rồi cô mới có thể ăn cơm cùng ba mẹ, vì vậy mà cũng hạnh phúc hơn hẳn.
Thời gian xa ba mẹ, cô lại có rất nhiều chuyện để nói, cô cứ như chim non làm cho cả căn nhà ngập tràn trong sự ồn ào và náo nhiệt.
Hạo Thiên ở trong quán bar cùng Liễu Thanh.
Ả hôm nay mặc chiếc váy ôm body cúp ngực cực kỳ quyến rũ.
Hạo Thiên nãy giờ vẫn choàng tay qua vai ả vui vẻ nhún nhảy theo nền nhạc.
Để nói về cuộc sống anh muốn ư? Nó không phải là Thẩm Như càng không phải là Liễu Thanh.
Hạo Thiên trước giờ luôn là người tôn trọng tự do.
Anh thật sự chẳng muốn gồng gánh mình vào cái quy cũ gọi là gia đình.
Chỉ muốn thoải mái