Lục Hạo Thiên trằn trọc cả đêm không thể ngủ, anh nằm trên sofa, ánh mắt thì chỉ luôn hướng về phía Thẩm Như đang ngủ ngon lành.
Suy nghĩ cho cuộc hôn nhân sắp tới, Hạo Thiên chẳng biết là nên vui hay nên buồn.
Suy cho cùng, tới mức đường này cũng là vì ông nội Lục.
Ông muốn anh và cô nên duyên vợ chồng, có như vậy thì Lục thị mới được chuyển nhượng sang tên anh.
Gia đình Thẩm Như là một gia đình bình thường, họ chỉ là những người buôn bán nhỏ lẻ đủ sống qua ngày.
So với Lục gia thì đúng là không thể sánh vai ngang hàng.
Ông nội như vậy lại một mực phải là Thẩm Như, chính anh cũng không hiểu rốt cuộc hôn nhân là nhằm mục đích gì? Lục gia có được lợi ích gì trong cuộc hôn nhân của anh và Cố Thẩm Như?
Sáng hôm sau, Thẩm Như tỉnh dậy.
Cô nhíu mày cảm nhận từng cơn đau kéo tới từ đỉnh đầu mình.
Ngồi dậy đưa tay vỗ vỗ lên đầu nhìn xung quanh.
Căn phòng rộng lớn, màu sắc đen trắng sang trọng làm tông chủ đạo.
So với căn phòng chật hẹp thì đây đúng là mơ ước bao lâu của cô.
- Đây là đâu vậy? Sao mình lại ở đây?
Lúc này cánh cửa nhà vệ sinh mở ra.
Hạo Thiên lau lau mái tóc rối còn ướt đẫm nhìn cô.
Thẩm Như chẳng biết vì gì mà bỗng nhiên hét lớn khiến anh chau mày.
- Em bị điên sao?
- Anh… anh… đêm qua anh đã làm gì tôi rồi? Ai cho phép anh mang tôi về nhà anh hả?
- Làm gì là làm gì?
Nhìn tay cô đang nắm chặt cổ áo sơ mi, Hạo Thiên nhếch môi bước lại tủ quần áo lấy ra bộ vest đen còn cố ý chọc ghẹo cô.
- Tuần sau chẳng phải cưới rồi sao? Việc tôi nhìn trước thân thể vợ mình chắc em không có ý kiến gì đúng chứ?
- Anh!… Aaaaaa…
Hạo Thiên thoải mái cởi áo choàng tắm ngay trước mắt cô mà mặc bộ vest kia vào.
Thẩm Như hét lớn úp mặt xuống gối.
Hạo Thiên không thèm quan tâm tới bước thẳng ra ngoài.
- Mắc cỡ như vậy làm gì? Trước sau gì chả thấy hết.
- Anh mau im miệng đi!
Thẩm Như trùm mềm cứng nhắc, đến khi không còn nghe tiếng động gì mới dần dần mở hé ra nhìn.
Lúc sau liền có người mang quần áo mới tới.
Thẩm Như tò mò lén hỏi người giúp việc.
- Hôm qua, ai là người thay đồ cho tôi vậy ạ?
- Cái đó, tôi không biết.
Người làm đưa quần áo cho cô rồi rời đi, Thẩm Như như muốn khóc thét.
Nếu thật sự là anh thì chắc cô chết vì sự xấu hổ mất.
Nhanh chóng thay đồ, cô bước xuống lầu nhìn anh đang chễm chệ ở sofa đọc báo, uống trà.
Đúng là phong cách người giàu, lúc nào cũng điềm tĩnh, nhẹ nhàng.
- Tôi tới tập đoàn trước.
- Tôi đưa cô đi!
Hạo Thiên đứng dậy cầm lấy chìa khóa bước ra ngoài không để cô phản ứng thêm gì.
Thẩm Như hiện đang là nhân viên bộ phận sáng tạo của tập đoàn Lục thị.
Chức vụ nhỏ này mà đi tới tập đoàn cùng chủ tịch thì sẽ xảy ra luồng sóng dư luận lớn như thế nào.
Nhưng cô cũng không có quyền cãi lời, đành bước theo sau anh, ngồi trong xe cô không khỏi lo lắng.
- Một lát tới gần tập đoàn anh dừng xe lại được rồi.
- Tại sao?
- Anh đừng đùa nữa, chẳng phải người yêu anh là Liễu Thanh sao? Cô ấy mà thấy tôi cùng anh bước vào tập đoàn thì chuyện gì xảy ra đây?
Bỗng chốc đáy mắt của Hạo Thiên xám xịt lại.
Anh thắng gấp khiến cô bổ nhào về phía trước, Hạo Thiên đưa mắt nhìn qua cô, trong mắt không lấy một tia cảm xúc nào.
- Cô cũng biết người tôi yêu là Liễu Thanh sao? Vậy cô nói xem, nhờ ơn ai mà tôi phải mang cái bộ mặt vui vẻ hài lòng với cô như bây giờ?
- Nếu không muốn anh có thể từ chối kết hôn với tôi.
- Từ chối? Cô nghĩ tôi có quyền từ chối? Cái chức chủ tịch của tôi còn nằm trong tay cô kìa, Cố Thẩm Như.
Nói rồi anh phóng xe chạy tiếp.
Không gian xe trật hẹp lại