Dạo gần đây Thẩm Như cứ cảm giác trong người cứ cồn cào.
Trong người lúc nào cũng cảm giác khó chịu và mệt mỏi.
Dù không khoẻ nhưng cô vẫn chăm chỉ ngày ngày đi làm, cũng không than vãn bất cứ lời nào với Hạo Thiên.
Tính cách Hạo Thiên như thế nào cô biết rất rõ, chỉ sợ anh biết sẽ lại làm quá lên đến mức khiến cô ngột ngạt.
Tới giờ ăn trưa nhưng cô vẫn ngẩn ngơ mệt mỏi.
Hạo Thiên nhìn đồng hồ, xót vợ nên đứng dậy tiến về phía cô.
Vòng tay rắn chắc ôm lấy cô từ sau ghế, hôn nhẹ lên má yêu thương.
-Đi ăn thôi bà xã.
-Vâng.
Cả hai tới một nhà hàng gần đó, Hạo Thiên gọi toàn những món cô thích nhưng cô lại không thể ngấm nổi.
Cảm giác mọi thứ đều rất ngán, không thể nhồi nhét thêm bất cứ thứ gì vào dạ dày mặc dù sáng nay cô chỉ uống một ly sữa ấm rồi đi làm.
Sợ anh lo lắng nên cô cũng đành ăn vài đũa qua loa lấy lệ.
Hạo Thiên không hài lòng gắp hết miếng này đến miếng khác cho cô.
-Em ăn nhiều vào một chút!
Cuối cùng vẫn phải cố gắng ăn hết những gì anh gắp.
Nhiều lần cô ợ lên muốn nôn hết ra ngoài nhưng vẫn cố gắng uống nước giữ lấy thực ăn trong bụng.
Trở về nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi.
Tưởng chừng có thể ăn ngon một bữa cơm để bù lại với sự ngán ngẩm lúc trưa nhưng không.
Nhìn gì cũng thấy ngán, chỉ cảm nhận được sự trướng ở cổ họng.
Hạo Thiên tiếp tục chăm sóc vợ, gắp hết cái này đến cái kia cho cô nhưng mãi vẫn không thấy cô ăn.
Anh nhíu mày nhìn cô lo lắng.
-Sao em lại không ăn vậy?
-Em… em khó chịu quá…
Thẩm Như không giấu được nữa, cô còn cho thêm thức ăn vào miệng sẽ ói ra mất.
-Khó chịu? Em bị gì sao vợ? Anh gọi bác sĩ tới nhé!
-Không cần đâu anh, em lên phòng nghỉ trước.
Lát anh pha giúp em ly sữa ấm là được rồi.
-Để anh đưa em lên.
-Anh ăn đi, anh còn chưa ăn gì cả mà.
Nói rồi cô bước lên lầu.
Mệt mỏi một lúc liền nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Tuy chẳng sâu giấc nhưng bên tai cô lại vang lên tiếng trẻ con cười.
Nhíu mày mở mắt tự dưng cô lại nghĩ tới gì đấy.
Ngồi bật dậy tìm điện thoại, đưa tay bấm vào app lịch.
Đôi mắt bất giác đảo điêng, chẳng biết vì lý do gì mà cô lại đặt tay lên bụng mình.
-Không phải chứ?
-…
-Chắc không đâu, có thể đau dạ dày thôi.
Kinh nguyệt trễ chắc do nội tiết tố rồi.
cạch
Hạo Thiên bước vào, trên tay là một ly sữa ấm.
Anh tiến lại giường ngồi xuống đưa ly sữa qua cô.
Nụ cười ấm áp cùng ánh mắt ôn nhu nhìn thẳng vào cô.
-Em sao còn chưa chịu nghỉ ngơi?
-Tại em đói.
-Thật là, uống sữa đi.
Anh xuống nhà làm gì đó cho em ăn.
-Em muốn ăn trứng.
-Chẳng phải bình thường em ghét trứng sao?
-…
-Được rồi, vậy anh xuống chiên trứng cho em.
Thẩm Như vui vẻ xuống nhà cùng anh.
Chẳng biết sao cô lại thèm trứng nữa.
Mặc dù bình thường cô cảm giác nó không ngon.
Ban nãy có thể ăn không ngon nhưng bây giờ lại ăn rất ngon lành.
Ăn xong lại buồn ngủ.
Mi mắt trĩu nặng nhìn anh như muốn làm nũng.
Hạo Thiên phì cười bế bổng cô lên.
-Anh chồng đưa em lên lầu chịu không?
-Ừm.
Nằm xuống giường cô lại không muốn anh đi đâu nữa.
Kéo anh nằm xuống cùng mình