Hạo Thiên từ hôm đó đến nay đều như người mất hồn.
Anh ngày ngày trông ngóng cô, mong cô xuất hiện trước mắt dù chỉ vài giây cũng được nhưng Thẩm Như lại như càng trông càng mất.
Cô không tới bệnh viện cũng không cho phép anh tới nhà.
Mỗi lần anh gọi đều nói Bảo Bảo đã ngủ nên hẹn anh khi khác.
Mỗi ngày trôi qua đều như muốn Hạo Thiên chết đi sống lại, mỗi lần nhớ cô đầu đều đau như búa bổ.
Anh không hiểu tại sao bản thân lại nhớ cô nhiều đến như vậy, dù trong lòng chưa từng có chút mong muốn làm điều có lỗi với Liễu Thanh.
Liễu Thanh từ hôm tỉnh dậy cũng cảm nhận được sự hời hợt của Hạo Thiên.
Có chăm sóc cũng là chăm sóc cho có, còn lại đều là điều dưỡng làm.
Ả cảm thấy dường như kế hoạch của ả sắp không được rồi, có vẻ như tất cả sắp tan biến hết.
-Hạo Thiên, anh dạo này lạnh nhạt với em.
Hạo Thiên đang đút cháo cho ả, tay cũng phải khựng lại trên không trung.
Nhìn ả một chút, anh lấy lại bình tĩnh đặt chén cháo xuống bàn.
Đưa tay nắm lấy tay ả mong ả có thể yên tâm.
-Anh không có, chắc do mất ngủ nhiều nên tâm trạng không tốt.
-Là lỗi của em.
-Đừng nói bậy.
Liễu Thanh gật đầu, ả nhướn người muốn hôn anh nhưng anh lại giữ vai ả lại từ chối.
Nhận thấy ánh mắt tủi thân của ả, anh cũng chỉ tìm cách né tránh.
-Anh không khoẻ, sợ là cảm rồi… sẽ lây bệnh cho em.
Hạo Thiên từ hôm đó cũng chỉ muốn hôn Thẩm Như, anh cảm giác như chính mình đang bài trừ hết mọi thứ xung quanh, kể cả cô người yêu hiện tại.
Bất giác nghĩ tới Thẩm Như, cơn đau đầu lại ùa về.
Anh mệt mỏi vỗ đầu vài cái khiến Liễu Thanh lo lắng.
-Hạo Thiên, anh sao vậy?
-Không sao, em ăn tiếp đi.
Nói rồi Hạo Thiên vội vã rời khỏi phòng.
Anh bước vào nhà vệ sinh, tạt nước từng đợt lên mặt lấy lại sự tỉnh táo.
Nhìn đồng hồ đã điểm 7 giờ tối, anh không chịu nổi nữa, chạy xuống sảnh bệnh viện bắt xe tới nhà cô.
Anh muốn gặp cô và con, anh muốn mình có tâm trạng thoải mái, anh khao khát một tinh thần tràn đầy năng lượng như lúc bên cô và con.
Đứng trước căn biệt lớn, anh gọi cho cô nhưng không nhận được sự phản hồi.
Biết bản thân làm cô giận nên anh chỉ dám đứng đó, đưa mắt vào trong tìm thân ảnh quen.
Tiếc là căn biệt thự quá rộng lớn, tìm kiếm người bên trong cũng rất khó khăn.
Nhóc con ngồi trong phòng khách nghe tiếng chuông biết là baba gọi nên lén lút tới bên mẹ.
Nhóc rất giỏi nịnh, mấy lời ngọt ngào nhất định là đã sắp xếp hết trong đầu.
-Mami, là baba gọi ạ?
-Không, là đối tác làm ăn của mẹ.
-Mami nói dối… là baba…
Vừa nói nhóc vừa chun mỏ đưa tay chỉ ra ngoài cổng.
Thẩm Như đảo mắt nhìn theo, hình dáng tội nghiệp của anh là đang muốn cô tha thứ sao? Bảo Bảo đưa ánh mắt long lanh ngước lên nhìn cô.
-Mami xinh đẹp, con nhớ baba.
-Mẹ nói con ngồi yên đó là ngồi yên đó cho mẹ!
Bất chợt tiếng sấm vang lên, Bảo Bảo nhìn ra ngoài trời thấy đã lác đác vào giọt mưa.
Không thể kìm nổi đã nhảy xuống sofa muốn chạy ra cùng baba khiến Thẩm Như bực mình quát lớn.
-Lục Hạo Khanh! Lời mẹ nói con bỏ ngoài tai phải không? Bước lại sofa ngồi cho mẹ!
-Nhưng mà baba…
-Im lặng!
Nhóc con tủi thân đã oà lên khóc thật lớn, Thẩm Như kiên định không mềm lòng bắt nhóc ngồi xuống sofa.
Mưa càng lúc càng lớn, Hạo Thiên vẫn đứng đó không rời đi.
Nhìn anh, tim cô cũng tan nát không yên.
-Bảo Bảo, con lên phòng ngủ đi!
-Mẹ xấu… mẹ cho baba vào trong đi mà… mưa như vậy baba sẽ bệnh…
Nhóc con mặc kệ lời mẹ nói mà chạy thật nhanh ra khỏi nhà.
Thẩm Như bất lực đúng là không thể cản nổi tình cha con bọn họ.
Chạy theo Bảo Bảo cũng là không kịp, nhóc con gan trời dám mặc kệ trời mưa lao thẳng ra ngoài chỉ để mở cửa cho baba của nhóc.
Hạo Thiên nhìn bóng dáng nhỏ lo lắng, cửa vừa mở đã vội vàng bế nhóc vào trong.
Thẩm Như đứng trước thềm khoanh tay