Thẩm Như từ ngày manh thai cái gì cũng thèm, bất kể ngọt hay chua.
Cô ăn rất nhiều nhưng cũng không thể lên cân được mấy, tất cả đều dồn vào em bé bên trong bụng.
Hạo Thiên biết vợ mang thai nặng nề nên cũng không dám đòi hỏi thêm bất cứ điều gì.
Thẩm Như nhiều lúc thấy thương anh nhưng cũng chỉ có thể bù đắp bằng một vài nụ hôn.
Cô không có cảm xúc cũng không có mong cầu chuyện vợ chồng.
-Hạo Thiên, em như vậy anh có chán em không? Sẽ không cảm thấy bức người rồi tìm người phụ nữ khác thoả mãn anh chứ?
Đúng là bà bầu thì rất nhạy cảm, nhiều lúc cô nghĩ những điều vượt quá mức tưởng tượng của anh.
Hạo Thiên anh ngay cả khi cô cho phép cũng không thèm làm những chuyện như vậy.
Biết cô lo sợ, anh cũng chỉ đành an ủi.
-Đồ ngốc, em là duy nhất của anh.
-Nhưng mà…
-Ngoan nào, anh đợi ngày em hạ sinh con, đợi ngày em hồi phục được.
Chuyện đó không quan trọng, quan trọng nhất bây giờ đối với anh là chăm sóc thật tốt cho em và con.
Thẩm Như nghe vậy thì hạnh phúc lắm, cô vòng tay ôm lấy anh, đón nhận sự ấm áp.
Hạo Thiên được vợ làm nũng cũng thích thú ra mặt, cúi người hôn nhẹ lên môi cô.
-Anh yêu em.
Ba chữ này càng nghe càng ghiền, bao năm rồi cũng không thấy chán.
Tiếng gõ cửa vang lên, Bảo Bảo bước vào trên tay là ly sữa ấm và một dĩa trái cây thật to với đủ loại trái chua, ngọt.
-Mami, con đã nhờ baba làm cho mami đó.
Con đã bỏ tủ lạnh để trái cây ngon hơn ạ.
-Cảm ơn con trai.
Hạo Thiên khẽ cười, cúi người bế nhóc lên.
Anh hôn chóc lên má nhóc làm nhóc vui mừng cười đến tít cả mắt.
-Baba kì quá à.
-Bảo Bảo, con nói xem con thích em trai hay em gái?
-Em gái ạ.
Vì em gái sẽ rất ngoan, con sẽ là anh trai bảo vệ em.
-Thật tốt, baba cũng thích em gái.
-Hì, em gái sẽ là công chúa và con sẽ là hoàng tử.
-Đúng rồi.
Thẩm Như nhìn hai ba con nói chuyện với nhau lại bật cười trong hạnh phúc.
Cô và anh quyết định không siêu âm coi giới tính con vì cả hai muốn bất ngờ khi hạ sinh bé.
Chín tháng mười ngày trôi qua nhanh như gió thổi, Thẩm Như bây giờ đang la hét dữ dội trong phòng sinh.
Hạo Thiên bên ngoài lo lắng hết đi qua lại đi lại, nghe từng tiếng hét của vợ lại càng khiến anh như ngồi trên đống lửa.
Cả ông bà Lục và ông bà Cố đều phải chóng mặt vì tần suất đi lại của anh.
-Hạo Thiên, con bình tĩnh ngồi xuống đi.
-Mẹ, cô ấy đau lắm đúng không?
-Mẹ biết nhưng mà con ngồi xuống đi.
Con làm mẹ sốt ruột theo đấy!
Bị bà Lục mắng, anh mới ngồi xuống ghế nhưng tâm trạng vẫn vô cùng thấp thỏm.
Bảo Bảo bình thường lém lỉnh hay hỏi nhưng mà giờ phút này nhóc biết ba nhóc đang lo lắng nên đã đưa tay nắm lấy tay ba nhóc động viên.
-Mẹ sẽ sinh sớm thôi ạ.
Anh như vậy cũng đã bình tĩnh hơn, gật nhẹ đầu với