Tiếng nhạc sập sình cùng những ánh đèn đầy màu sắc.
Hạo Thiên vui vẻ uống cạn ly rượu trong tay.
Chất lỏng màu đỏ rực này khiến tâm tình anh thoải mái hơn hẳn sau những giờ làm việc đầy mệt mỏi.
Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai anh.
Nhất Văn ngồi xuống cạnh anh hét lớn để đè đi tiếng nhạc quanh tai.
- Tới sớm thế!
Không buồn liếc mắt lên nhìn, Hạo Thiên nhàm chán rót thêm một ly rượu đẩy qua Nhất Văn.
Chính anh cũng rót thêm rượu vào ly mình, uống một ngụm bất mãn lên tiếng.
- Người đúng hẹn, lúc nào cũng biết cách sắp xếp thời gian.
- Ok bạn hiền.
Em ơi, cho anh thêm một chai rượu.
Hôm nay, uống cạn hai chai với bạn hiền.
Nhân viên mang ra cho Nhất Văn một chai rượu nồng độ cao.
Hạo Thiên ngán ngẩm xua tay.
Nhất Văn khẽ cười đưa tay cầm ly rượu cụng vào ly của anh.
- Dô nào bạn ơi!
Hạo Thiên cụng ly lại cùng Nhất Văn.
Cả hai nhún nhảy trên nền nhạc bắt tai.
Những cô gái chân dài cũng nhanh chóng bước lại ngồi cạnh anh và Nhất Văn.
Nhất Văn vui vẻ choàng tay qua vai của một em rồi nhún nhảy tiếp.
Anh lại khác, im lặng nhấp cạn ly rượu trong tay.
Ả kia vừa chạm vào, anh đã nhíu mày gạt tay ra.
Ả ta không chịu buông bỏ, nũng nịu nhìn anh.
- Lục thiếu gia có vết hôn ngân này.
Là vết hôn mới nha, xem ra là đã có nữ nhân chiều lòng.
- Thì sao?
- À không có, Lục thiếu gia có người thương chúng em cũng hoan hỉ chúc mừng.
Nhưng mà, ở đây thì Lục thiếu gia cứ thoải mái, để chúng em phục vụ.
- Tiếc nhỉ, vợ tôi dặn đi chơi phải ngoan.
- …
Lời nói cùng ánh mắt của anh khiến ả mất hứng đứng dậy bỏ đi.
Nhất Văn nhìn anh rồi chú ý vết hôn ngân trên cổ kia.
- Xem ra vợ chồng cậu rất mặn nồng?
- Không.
Cứ vậy bất cứ cô gái nào đến nhìn vết hôn trên cổ anh rồi lại bỏ đi khi thấy anh nhắc đến Lục thiếu phu nhân ở nhà.
Hạo Thiên vô cùng hài lòng, khoé môi cũng nhếch nhẹ lên khi nghĩ đến cô.
Trở về nhà đã là 10 giờ tối, Hạo Thiên bước lên lầu nhanh chóng thay cho mình bộ đồ ngủ thoải mái.
Trong suy nghĩ, anh mặc định việc đưa vết hôn ngân của cô ra là để né tránh sự đụng chạm của những ả kia chứ không phải là vì anh nghĩ tới cô ở nhà.
Anh chán ghét những ả quyến rũ đàn ông để kiếm tiền nuôi thân.
Hạ người xuống giường, anh nhắm mắt dự ngủ thì phía bên kia giường bất chợt ngồi dậy.
Thẩm Như ngơ ngác nhìn anh chớp chớp mắt vì còn buồn ngủ.
- Anh về rồi sao?
- Ừm, tôi làm em thức giấc?
- Không có, anh muốn ăn gì không?
- Không.
Thẩm Như gật đầu nằm xuống giường nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Hạo Thiên nhìn qua cô rồi đưa tay tìm đến điện thoại.
Vừa mở điện thoại đã vô vàn những tin nhắn đến từ Liễu Thanh.
Anh thở dài ngao ngán, cũng chẳng biết tại sao, từ khi nào mà anh đối với Liễu Thanh chỉ là đối phó.
Anh bây giờ một chút cảm giác với Liễu Thanh cũng không còn.
Chỉ là buông tay ra thì không nỡ mà níu tay lại thì không muốn.
Có lẽ bởi anh đã từng yêu Liễu Thanh rất nhiều nên mới không nỡ buông tay.
Nhưng cũng không biết tại sao lại dần không muốn níu giữ nữa.
Sáng hôm sau, vừa bước vào phòng làm việc cô đã bị trưởng phòng Kim thảy tập tài liệu bắt xử lý nhanh, sớm, gọn, lẹ rồi mang lên phòng cho Chủ tịch.
Cằn nhằn thì cằn nhằn nhưng cũng nhanh chóng hoàn thành xong nhiệm vụ.
Giải quyết xong công việc thì không vấn đề gì nhưng cô thật sự không muốn lên phòng gặp anh một chút nào.
Uất ức vì bản thân bị ăn hiếp mãi thôi.
Bước lại thang máy, cô bấm thẳng lên tầng 25.
Lại phòng anh, cô gõ cửa bước vào đặt tệp tài liệu lên bàn.
- Anh dạo này rất thích ném tài liệu về phòng tôi bắt xử lý rồi lại mang lên cho anh?
- Phải như vậy thì mới gặp được vợ yêu chứ.
- Mấy giấy tờ này anh đưa cho thư ký anh làm