Khương Tịnh Kỳ được Lăng Duật ôm về nhà, Lăng Duật ôm khư khư trong tay chỉ sợ hắn buông ra cô sẽ tan theo mây gió.
Suýt chút nữa thì cô cứ thế mà rời khỏi cuộc sống của hắn rồi.
Cũng may bác sĩ đến khám bảo cô chỉ là đuối nước nên mới ngủ như vậy, chỉ cần nghĩ ngơi một hai hôm liền khỏi.
Khương Tịnh Kỳ nằm bất động ở trên giường hơi thở cô đều đều khiến hắn yên tâm hơn.
Ngay lúc đó hắn nhớ lại, lúc hắn cứu Tuệ Minh.
Tuệ Minh nói là cô đẩy cô ấy xuống không cẩn thận mà ngã theo, bây giờ người nằn đây lại là cô, sao cô có thể vì những chuyện nhỏ nhặt ghen ghét mà làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Lăng Duật nhờ người giúp việc chăm cô hắn đi đến công ty gặp Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong vừa sáng sớm đã gọi cho hắn.
Hắn bước khỏi phòng cũng là lúc Khương Tịnh Kỳ mở mắt ra, mi mắt cô khẽ run run tiếp nhận ánh sáng.
Nhớ lại chuyện hôm đó cô chỉ cười nhạt.
Khương Tịnh Kỳ cơ thể mệt mỏi đến mức không nhúc nhích được.
Cô dùng hết sức bình sinh cầm lấy điện thoại gọi cho Lăng Duật, nhưng cô gọi mãi vẫn không thấy anh bắt máy.
Cô muốn nhấc bước chân xuống để tìm nước uống, nhưng vừa đặt chân xuống cô đã ngã nhào về phía trước.
Khương Tịnh Kỳ nằm dưới nền nhà cánh cửa phòng cũng mở ra, Trương Tuệ Minh thông thả bước vào.
Cô ta nhìn cô đắc ý vô cùng.
Vị quản gia phía sau vẻ mặt vô cùng bình thản nhìn cô.
“ Quản gia kéo cô ta dậy ” Trương Tuệ Minh lên tiếng.
Trương Tuệ Minh nhìn Khương Tịnh Kỳ bị quản gia giữ chặt lại, cô ta liền không do dự vung tay tát một cái vào mặt của cô.
“ Hôm đó là do cô may mắn nên mới không chết, nhưng cô yên tâm tôi nhất định để cô chịu đau khổ gấp trăm ngàn lần ”
Cô ta nâng cằm của cô lên, chật lưỡi vài cái rồi lạnh lùng buông tay.
Đứng nhìn cô với ánh mắt vô cùng thích thú sau đó liền vung tay tát thêm một cái rồi nói “ Khương Tịnh Kỳ! Có những chuyện cô mãi không biết được, có những người chỉ xem cô là chổ để lợi dụng ”
“ Hứ...!Vậy cô nghĩ mình thông minh lắm sao Trương Tuệ Minh? Cô cũng chỉ là loại người cũ đeo bám chồng người khác ” Khương Tịnh Kỳ khoé môi chảy máu khó khăn nói.
Trương Tuệ Minh tức giận lại muốn tiếp tục vung tay thì điện thoại cô ta vang lên.
Khương Tịnh Kỳ ánh mắt mơ hồ thấy trên điện thoại hiện lên một chữ Mộ....
Sau đó mắt liền tối sầm lại không nghe được cuộc hội thoại, cũng không nhìn thấy được những người âm mưu hãm hại mình.
Trương Tuệ Minh lúc đó cũng buông tha cho cô, vì cô ta còn có việc quan trọng hơn.
Ở Lăng Thị.
Tần Vũ Phong vừa từ Tần Thị mang đến cả sấp hồ sơ điều tra đến