Tần Vũ Phong âm thầm tiến hành điều tra sau cái chết của Khương Tịnh Kỳ, anh ta cảm thấy rất nghi ngờ cứ như là có người đang cố tình muốn lấy mạng của Tịnh Kỳ vậy.
Còn về Lăng Duật thì không cần phải nói nữa, ngoài suốt ngày bên cạnh Khương Tịnh Kỳ ra thì anh luôn chìm vào rượu.
Anh chính là sợ sau khi bản thân tỉnh dậy lại dối diện với hiện thực không còn Tịnh Kỳ bên cạnh.
Ngày diễn ra tang lễ của cô, mọi người nhìn thấy Lăng Duật nhìn đã gầy đi nhiều, gương mặt anh trở nên hốc hác, hoh nhìn thấy anh ánh mắt nhìn vào chiếc quan tài được làm bằng kính, họ không thấy anh khóc chỉ nhìn được vẻ lạnh lùng của anh.
Nhưng họ làm sau biết được trong chiếc quan tài kia là cả một ánh mặt trời của anh, họ làm sao biết được anh đã ân hận đến mức nào, họ cũng sẽ không bao giờ biết được ngày cô trút hơi thở cuối cùng thì con tim anh cũng đã chết.
Chiếc váy trắng trên người cô, chính là một tay anh thay cho cô, cả một biệt thự to lớn bây giờ chỉ còn anh.
Sau cái chết của cô anh mới biết được quản gia cũng chính là một trong những gián điệp được cài vào, anh không giết bà ta nhưng Tần Vũ Phong cũng mang bà ta đi.
Mọi người về hết chỉ còn Lăng Duật vẫn ở đó, anh tựa vào chiếc quan tài nhìn ngắm cô gái nhỏ xinh đẹp của anh.
“ Kỳ Nhi! Anh nhớ em rồi ”.
“ Xin lỗi vì đã không đối tốt với em ”
Lăng Duật khẽ vuốt ve quan tài, giọng anh nghẹn lại nói.
Cô không còn anh mới nhận ra rằng, hoá ra cô đối với anh quan trọng đến thế, hoá ra cô đã ngự trị trong tim anh lâu như vậy, nhưng anh lại không nhận ra, lại luôn lạnh nhạt tổn thương cô.
“ Có phải em ghét anh lắm đúng không? Vì chưa từng đối tốt với em ”.
“ Em có biết bây giờ anh sợ hãi về nhà đến mức nào không? anh sợ cả một biệt thự rộng lớn như vậy nhưng chỉ có anh, sợ ngủ thức giấc rồi lại không thấy em ở đây, sợ bản thân không sau xỉn thì lại nhớ đến em ”
“ Kỳ Nhi! anh hối hận rồi, thật sự rất hối hận, anh không hận nữa em về với anh đi được không? em về rồi mọi việc anh đều nghe em, mỗi ngày đều cùng em dùng bữa không để em phải đợi nữa được không? ”.
Lăng Duật ngồi thụp xuống, anh ôm lấy di ảnh của cô, khẽ vuốt ve gương mặt tươi cười xinh đẹp của cô, đặt nụ hôn lên di ảnh.
“ Khương Tịnh Kỳ! Anh yêu em ”.
“ Đợi anh! anh nhất định không để em đi một mình ”.
Sau khi trở về nhà Lăng Duật liền nhốt mình trong phòng ngủ của anh và cô, tay vẫn ôm khư khư đi ảnh của cô không buông.
Anh ngồi một gốc dựa vào giường ngủ, ánh mắt nhìn vào tủ đồ của anh và Tịnh Kỳ, bổng dưng anh