Mỗi ngày của cô trôi qua rất bình thường, sáng đến công ty, chiều tan tầm lại ghé đến tiệm hoa quen thuộc mua một bó hướng dương để đến bệnh viện, bà chủ tiệm hoa rất mến cô, dù khách có trả giá đắt bao nhiêu bà vẫn chừa lại cho cô một bó hướng dương đẹp nhất.
Bà chủ vừa nhìn cô liền vui vẻ chào đón “ Kỳ Kỳ! Hôm nay lại đến à, đây hoa của cháu ”.
Khương Tịnh Kỳ cầm lấy bó hoa sau đó mỉm cười đưa tiền trả cho bà chủ “ Cảm ơn bác! cháu đi đây ạ ” bà chủ cũng gật đầu mỉm cười vui vẻ với cô.
Cô lái xe đến bệnh viện, đi vào phòng bệnh của Lăng Duật, cả bệnh viện ai cũng biết, gần cả tháng kể từ khi Lăng Tổng xảy ra chuyện thì Lăng Phu Nhân cứ tầm giờ này sẽ mang một bó hoa hướng dương đến cắm vào lọ hoa trong phòng anh ấy.
Bọn họ thật sự hâm mộ chuyện tình của hai người, cô chỉ mới mười 18 tuổi nhưng so với những cô gái khác liền có khí chất trưởng thành hơn nhiều, vì cô hiện tại đã phải học rất nhiều để tiếp tục đưa Lăng Thị đi lên.
Cô tài giỏi có thể nói không ai sánh bằng, Lăng Tổng có được cô đúng là thật hạnh phúc quá đi, thật mong anh ấy mau tỉnh lại để cô vui vẻ hơn một chút.
“ Lăng Phu Nhân! buổi chiều vui vẻ nhé ” Một nữ y tá đi sang vô tình gặp cô liền vui vẻ chào hỏi.
“ Ừm buổi chiều vui vẻ ” Khương Tịnh Kỳ lịch sự đáp.
Cô vào phòng bệnh, chỉ có mình anh, anh vẫn nằm đó không chút động tĩnh, cô vẫn bình thản nhưng trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy nhớ anh vô cùng, cô cầm lấy những bông hoa cắm vào lọ hoa vừa lên tiếng nói chuyện với anh.
“ A Duật! Anh còn không mau tỉnh lại bảo vệ em, ngày mai ba mẹ về rồi ông bà sẽ mắng em chết mất ”.
“ Ba em sẽ nói là em ăn hiếp con rể ông ấy, mẹ em chắc chắn cũng sẽ bênh vực anh ”.
“ Anh nhìn xem vợ anh chỉ có một mình thôi, anh còn không mau tỉnh dậy nói giúp em ”
Khương Tịnh Kỳ ngồi xuống cạnh anh, cô hôm nay vẫn như thói quen cũ hôn anh một cái, giúp anh lau cơ thể bằng nước ấm, cô hôn lên tay anh một cái, anh dường như đã gầy đi rất nhiều rồi.
Cô áp tay anh lên má mình, nước mắt bất giác rơi xuống “ A Duật! Em nhớ anh rồi, thật sự rất nhớ, anh mau mở mắt ra nói chuyện với em đi, anh ngủ lâu như vậy rồi ”.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, một người phụ nữ trung niên bước vào cùng người đàn ông trung niên, hai người họ đưa mắt nhìn cô, hai người họ và