Sau ngày hôm đó Lăng Duật đã bay sang Singapore để bàn công việc, hắn không đến thăm cô nữa.
Khương Tịnh Kỳ mỗi ngày thức dậy đều thấy đầu mình đau như búa bổ, ở bệnh viện một mình, không có ai đều nhờ y tá giúp cô.
Khương Tịnh Kỳ ngồi trên giường bệnh, ánh mắt cô mơ hồ nhìn về phía cửa sổ, bầy trời tối đen chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt từ bệnh viện chiếu ra ngoài.
Bầu trời tối đen tựa như cuộc sống của cô hiện tại, cô ngồi thẫn thờ nhìn mãi nhìn mãi.
Được một lúc thì cô cầm lấy điện thoại gọi cho Lăng Duật, cô sợ hắn tức giận vì chuyện mình làm mà hại đến ba cô.
Điện thoại được kết nối vài giây sau đã có nhấc máy.
“ Lăng Duật...” Giọng nói yếu ớt gọi hắn.
Nhưng thứ khiến cô choáng váng chính là người nhấc máy ở đầu dây bên kia.
“ Alo ai vậy? Lăng Duật anh ấy đang tắm rồi ” giọng cô gái đó vô cùng dịu dàng.
Khương Tịnh Kỳ hít một hơi thật sâu cô cố gắng bình tĩnh nói tiếp “ cho hỏi cô là...? ”.
“ Tôi là Trương Tuệ Minh! Còn cô ”
“ Ai gọi vậy Tiểu Minh Minh ” Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng vang lên từ phía đầu dây bên kia.
“ Em không biết hình như là tìm anh ” Cô gái Trương Tuệ Minh nói với hắn.
Cô nghe được liền im lặng, không trả lời nữa lặng lẽ cúp máy.
Nụ cười nhàn nhạt nở trên khoé môi, đây là lần thứ hai cô gọi cho hắn, nhưng đều là cô gái khác bắt máy.
Khương Tịnh Kỳ cười nhạo bản thân mình.
Cái tên này làm sau cô quên được, Trương Tuệ Minh là người yêu cũ của hắn, bây giờ bọn họ lại ở cùng nhau, suy cho cùng cô cũng không có tư cách lên tiếng, không có tư cách nói đến chuyện của hắn.
Trong lòng đau nhói trái tim như bị dao đâm cô lúc này vừa yêu hắn, nhưng lại muốn thoát khỏi hắn.
Sự sợ hãi của cô đối với hắn quá lớn, tình cảm cô chôn vùi sâu tận thâm tâm mình cũng không dám đem ra nữa.
Bây giờ chỉ cần ba cô rời khỏi đó, cô nhất định sẽ không ở lại cạnh hắn.
Lúc đó dù là ở một nơi xa xôi nào đó cô cũng sẽ cùng ba Khương rời khỏi đây, cùng ba Khương sống một cuộc sống yên bình qua ngày.
Tiếng chuông điện thoại của cô lại một lần nữa vang lên kéo Tịnh Kỳ về với thực tại, cô liếc nhìn là một dẫy số lạ lẫm cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Cô nhấc máy, đầu dây bên kia giọng nói ấm áp cất lên.
“ Alo Khương Tiểu Thư! Tôi là Cẩn Phong tôi muốn mượn em cuốn sách hôm trước không biết em đã đọc xong chưa ” Mộ Cẩn Phong người con trai của Mộ Gia.
Lúc này Tịnh Kỳ mới nhớ mại mại “ à là anh sao? Anh cho tôi xin địa chỉ ngày mai tôi sẽ gửi sách mang đến cho anh ” cô còn nhớ anh chàng dịu dàng này, anh ta còn giúp cô lấy sách.
“ Vậy ngày mai cô rảnh không? Đến nhà sách hôm trước nhé ” Mộ Cẩn Phong mục đính chính là muốn gặp cô, anh lần đầu nhìn thấy cô gái này có đôi mắt đượm buồn, nhìn ra được sự lương thiện