Sau chuyến đường dài, mọi người trong gia đình đều cảm thấy mệt mỏi.
Nguyệt Hương Lan cùng Cao Anh Quân xách hành lý vào phòng, ánh đèn dần thắp sáng cả căn phòng, Nguyệt Hương Lan ngồi xuống giường, lấy trong vali ra những bộ quần áo rồi treo lại vào tủ.
Cao Anh Quân cũng không rảnh rỗi, anh cất những món đồ của mình vào chỗ riêng, mỗi người một công việc, không gian im tĩnh bao trùm cả căn phòng.
Nguyệt Hương Lan như nhớ ra điều gì đó, cô đứng dậy đi đến bên cạnh anh, lên tiếng.
"Ngày mai ông bà nội anh đến, tôi phải làm gì đây?"
Cao Anh Quân vừa xếp lại đống giấy tờ trên bàn làm việc, vừa đáp, anh đứng thẳng người, nhìn cô.
"Không làm gì cả!"
"Ý anh là sao?"
Câu trả lời mơ hồ của anh khiến cô không hiểu được, khuôn mặt ngơ ngác nhìn anh, đôi mày nhíu lại.
Cao Anh Quân nói thêm.
"Bà nội tôi là người rất nghiêm khắc, luôn khó chịu trước những lỗi sai dù nhỏ nhất, vậy nên, cô không làm gì sẽ tốt hơn bất kỳ điều gì khác!"
"Chẳng lẽ hai người họ khó đến vậy sao?"
Nguyệt Hương Lan không tin vào lời nói đó, đôi mắt nhìn theo hướng Cao Anh Quân, anh đi đến cạnh giường, ngồi xuống chiếc giường êm ái, hai tay chống ra phía sau, nhìn cô.
"Cơ thể cho là vậy.
Cô nên chuẩn bị tinh thần tốt nhất để gặp họ, họ sẽ không giống với trí tưởng tượng của cô đâu, Hương Lan!"
Nguyệt Hương Lan im lặng không đáp, nếu thật sự khó đến như vậy thì cô sẽ gặp không ít khó khăn trong lần gặp mặt đầu tiên, tuy có chút không tin nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, cô không dám nghĩ điều đó là giỡn.
Nguyệt Hương Lan mang theo sự lo lắng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, trước cửa ngôi biệt thự, một chiếc xe màu xám đẹp mắt lái vào trong khu sân nhà, cánh cửa xe được giúp việc mở ra.
Từ trên xe bước xuống ba người, một người đàn ông và hai người phụ nữ, cặp đôi cao niên mặc quần áo sang trọng, bà lão mặc trên người một chiếc đầm rộng rãi, hoạ tiết bông hoa nhiều màu, người đàn ông mặc một bộ đồ đơn giản với chiếc quần jeans và áo thun sọc trắng.
Theo sau họ là một cô gái với nước da trắng hồng, khuôn mặt khả ái, ngũ quan hài hoà, lớp trang điểm nhẹ nhàng càng khiến cô ấy xinh đẹp trong chiếc váy màu xanh.
Cả ba người cùng nhau bước vào nhà, trong nhà mọi người đã đợi từ trước, Cao phu nhân khi thấy ba người họ thì rạng rỡ đứng dậy, bà cúi đầu, lên tiếng.
"Mừng ba mẹ về nhà!"
"Ừm!"
Người phụ nữ mang đậm nét cao niên lên tiếng đáp lại, tháo bỏ chiếc kính đen, bà ấy nhìn xung quanh ngôi biệt thự một vòng, nơi đây vẫn vậy, không khác so với những năm trước, trước lúc bà cùng chồng rời đi.
Bà ấy nhìn sang đám con cháu trong gia đình, mọi người đều có mặt đông đủ trừ những người đàn ông trong gia đình, họ bận rộn hơn phái nữ rất nhiều, vậy nên chỉ có phụ nữ ở nhà vào buổi sáng.
Ánh mắt bà ấy như đang càn quét tất cả người đang có mặt, con ngươi đảo liên tức, đôi mày chợt nhíu mày, bà nâng gót bước đến chỗ Nguyệt Hương Lan đang lo lắng, bàn tay nắm chặt đến toát mồ hôi.
Nghe tiếng gót giày càng gần, cô lại càng thấy hồi hộp, bà ấy dừng lại cách cô một bước chân rồi lên tiếng.
"Cho ta hỏi, cô gái này là gì trong gia đình vậy?"
Nguyệt Hương Lan được bà đặt câu hỏi thì liền ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt nhẹ nhàng, môi cười gượng, đáp.
"Dạ, con là vợ của Cao Anh Quân ạ!"
"Gì cơ? Vợ của cháu trai ta đó sao?"
Bà ấy khá ngạc nhiên khi biết Cao Anh Quân đã có vợ, nhìn từ trên xuống dưới, Nguyệt Hương Lan mang đậm chất thiếu nữ nhẹ nhàng, đằm thắm, lại thêm khuôn mặt với đường nét thanh thuần khiến bà cũng phải gật gù.
Nguyệt Hương Lan hồi hộp nhìn bà, Cao phu nhân thấy con dâu đang lo lắng thì bà liền chạy đến bên