Tít tắc, tiếng đồng hồ trôi qua theo từng phút, Cao Anh Quân dừng không việc lại, sắp xét đống giấy tờ lộn xộn vào vị trí cũ, anh đứng dậy rồi cầm chiếc khoác áo đi ra ngoài.
"Chào giám đốc!"
Cô thư ký thấy anh đi ra thì vội đứng dậy chào.
Cao Anh Quân gật đầu một cái rồi lướt qua, vào thang máy, xuống đại sảnh rồi ra xe, ngồi trong chiếc xe ô tô của riêng mình, anh xoay vô lăng rời khỏi bãi đỗ, tiến ra đường quốc lộ, trở về nhà.
Nguyệt Hương Lan sau khi đã ngủ được một giấc thì cũng đi ra ngoài, cánh cửa phòng vừa mở ra, một mùi hương từ căn bếp bay ngang qua đầu mũi, Nguyệt Hương Lan đi theo mùi hương hấp dẫn vào căn bếp.
Trong nhà bếp, một người phụ nữ với mái tóc tém, uốn xoăn đang chăm chỉ nấu nướng, Nguyệt Hương Lan tò mò đi lại gần chiếc nồi canh đang tỏa hương thơm ngát, bà Trương nhìn thấy cô đi đến cũng không có ý kiến gì.
Nguyệt Hương Lan ngửi mùi hương phát ra từ nồi canh, cô lên tiếng khen ngợi.
"Mùi thơm quá!"
Bà Trương nghe vậy thì đáp, tay vội để thêm một ít gia vị vào rồi hòa chung.
"Phải thơm rồi, Anh Quân nó rất thích món canh này do ta nấu.
Cô cũng nên học hỏi để nấu những món mà nó ưa thích."
"Anh ấy cũng thích những món như vậy sao?"
Nguyệt Hương Lan nhất thời nói ra lời trong lòng, bà nghe xong thì nhíu mày, ngước lên nhìn cô rồi hỏi.
"Cô hỏi gì lạ vậy, cô là vợ nó mà không biết nó thích những món bình dân như vậy sao?"
"Dạ, do cháu ít khi vào bếp nên cũng không biết anh ấy thích gì, ghét gì ạ.
Nguyệt Hương Lan giật mình trước câu hỏi đó, vì lỡ miệng nói ra lời trong lòng mà cô phải biện ra một lý do để tránh sự hoài nghi từ bà.
Bà Trương cũng không suy nghĩ sâu xa, cũng không để ý đến biểu hiện bối rối của cô, bà vừa nấu, vừa chỉ dạy cho con, nói cho cô nghe những gì mà anh thích, anh ghét.
"Cũng không tránh được cô, thằng cháu trai ta đêm ngày trong căn phòng thì hơi đâu mà ăn ở nhà, nhưng không phải vì thế mà cô không nấu những món nó thích đâu nhé, phải nấu mới tăng tình cảm được!"
"Dạ, cháu sẽ cố gắng."
"Ừm, để ta nói cho cô biết một vài thứ liên quan đến nó, nó thích những món canh lắm, đặc biệt là món canh bí.
Từ nhỏ đến lớn nó lúc nào cũng đòi ta phải nấu cho nó ăn món đó, chịu khó cô cũng phải nấu cho nó ăn nhé!"
"Dạ."
"Còn nữa, nó rất ghét những món mặn, cay vì nó ăn cay không giỏi, cô đừng nấu những món có độ cay quá lố, cứ nấu những món lành mạnh, thanh đậm cho nó là được."
"Dạ, cảm ơn bà, cháu sẽ cố gắng."
Nguyệt Hương Lan gật đầu đáp, cô không ngờ nhìn anh trong cứng rắn như vậy mà chỉ biết ăn những món nhẹ nhàng, ghét những món nồng và cay như vậy.
Không biết trong lòng cô suy nghĩ điều gì mà lại lén lút mỉm cười, nụ cười tinh nghịch nhìn nồi canh.
Một lúc sau thì Cao Anh Quân cũng về đến nhà, Nguyệt Hương Lan từ trong bếp đi ra cùng bà nội, cô tiến đến cầm lấy áo khoác của anh.
Cao Anh Quân gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi quay sang nhìn bà.
"Con chào bà, lâu quá không gặp mặt, bà vẫn sang trọng như vậy!"
Được cháu trai khen, bà Trương khoái chí mỉm cười, xua tay đáp.
"Thôi nào cái thằng cháu dẻo miệng, con mau mau đi tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm cùng gia đình.
Hôm nay ta đặc biệt nấu những món con yêu thích đó!"
"Vậy sao? Thích thật, con sẽ xuống ngay."
Nói rồi, Cao Anh Quân choàng tay ra vai cô bước đi, đồng thời cũng kéo Nguyệt Hương Lan lên phòng cùng.
Trên phòng, anh rút tay lại nhìn cô, Nguyệt Hương Lan giúp ăn cởi cà vạt ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc cà vạt, cô nói.
"Xem ra, anh cũng đúng hẹn lắm đó!"
Nguyệt Hương Lan có để ý đến đồng hồ, anh về đúng 4 giờ không phút khiến cô vô cùng hài lòng.
Cao Anh Quân mỉm nhẹ, anh đáp.
"Phải về đúng giờ chứ, về để xem cô vợ hợp đồng của mình có làm đúng bổn phận cháu dâu hay không, với lại còn phải xem khuôn mặt sắp hóa quỷ của cô ấy nữa chứ."
"Gì chứ! Anh nói ai là quỷ đó hả?"
Nguyệt Hương Lan