Bên này, Nguyệt Hương Lan cùng Lăng Khôi đã có mặt tại một quán cà phê gần đó, cả hai vừa ngồi nhâm nhi ly nước giải khát, vừa nói chuyện với nhau.
"Dạo này cậu vẫn ổn chứ, tớ tìm cách liên lạc với cậu mãi mà không được!"
Lăng Khôi lên tiếng trước, nhìn cô bạn lâu ngày không gặp nay đã khác trước kia, nét trưởng thành cũng hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ.
Nguyệt Hương Lan uống một ngụm nước rồi đáp.
"Mình xin lỗi, tại điện thoại của mình bị hư nên tớ cũng bị mất liên lạc với cậu luôn."
"Không sao, cậu vẫn khỏe là được rồi.
Nhưng thật sự, cậu vẫn chưa có bạn trai sao?"
Lăng Khôi vẫn rất tò mò về chuyện tình cảm của Nguyệt Hương Lan, lúc còn đi học cô cũng được đánh giá là hoa khôi, tuy không đứng nhất nhưng cũng đứng nhì bởi nét đẹp dịu dàng, thanh thuần của người con gái trong trang phục học sinh.
Nên chuyện tình cảm của cô, Lăng Khôi cũng không dám tin cô vẫn chưa có bạn trai, nhan sắc này tuy không sắc sảo nhưng chẳng lẽ lại không có người yêu.
Nguyệt Hương Lan nghe anh hỏi vậy thì cười gượng, tay cầm ống hút đảo ly nước, cô đảo mắt nhìn xung quanh rồi đáp.
"Mình vẫn còn độc thân mà, chuyện tình cảm bây giờ mình vẫn chưa tìm thấy người phù hợp để đồng hành!"
Nguyệt Hương Lan cúi đầu cười trừ, chuyện tình cảm đối với cô khá xa xời và không dám nghĩ đến, công việc của cô vẫn chưa ổn định vậy mà còn phải gánh một số nợ khổng lồ, giờ lại phải giả làm vợ người khác để trả nợ.
Nguyệt Hương Lan nào có thể nói ra như vậy cho Lăng Khôi nghe đâu chứ.
Anh nhìn nét mặt đượm buồn của cô thì liền lên tiếng, câu nói pha chút nghiêm túc lẫn đùa giỡn.
"Nếu cậu vẫn chưa có thể tìm được một người phù hợp với cậu thì mình sẵn sàng làm người bạn đồng hành của cậu!"
Nghe anh nói vậy, nụ cười trên môi cô lại nở rộ, nụ cười tươi tắn lộ rõ niềm vui trên khuôn mặt.
Cả hai ngồi lại nói chuyện với nhau rất lâu, chỉ trong một khoảng thời gian mà đã bị hai người ngồi lại nói chuyện đến tận chiều, cũng vì là đôi bạn thân từ trước nên sau khi gặp lại họ có rất nhiều thứ muốn kể cho người kia nghe nên khi có thể, họ sẽ nói không ngừng.
Ánh nắng chiều tà cũng hạ xuống, chiếu qua lớp kính trong suốt của quán nước, rọi xuống mặt bàn, Nguyệt Hương Lan nhìn vào đồng hồ nhỏ trên tay, thấy cũng đã gần đến giờ Cao Anh Quân trở về nhà.
Nguyệt Hương Lan ngẩng đầu lên nhìn Lăng Khôi rồi lên tiếng.
"Hôm nay thật sự rất vui khi gặp lại được cậu nhưng chắc chúng ta phải dừng ở đây rồi.
Tớ phải về trọ trước khi anh chủ trở về, nếu không thì sẽ bị hỏi."
"Tiếc thật, nếu rảnh thì nhớ gọi cho tớ nhé?"
"Đương nhiên rồi! Thôi, mình đi nhé?"
"Ừm, tạm biệt!"
Nói rồi, Nguyệt Hương Lan đứng dậy rời đi khỏi quán nước, Lăng Khôi thở dài nhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn của cô qua lớp kính trong suốt, trong lòng rất muốn có thể nói chuyện với cô nhiều hơn.
Mặt khác, dù Nguyệt Hương Lan đã cố gắng để về trước anh nhưng đi bộ không thể nhanh bằng đi xe, đặc biệt là xe bốn bánh.
Khi Nguyệt Hương Lan trở về nhà thì cũng là lúc Cao Anh Quân tắm rửa xong xuôi, anh ngồi trong phòng chờ đợi điều gì đó.
Cạch!
Cánh cửa phòng