"Tim đập nhanh quá đi mất!"
Nguyệt Hương Lan thầm nghĩ trong lòng, cố kiềm chế cảm xúc bối rối trong lòng lại, cô cúi đầu ngại ngùng đi vào bếp để chuẩn bị đồ ăn.
Đến giờ cơm tối, mọi người quây quần bên nhau trên chiếc bàn dài đầy thức ăn, Dương Bạch Dao cũng được ở lại dùng bữa cùng gia đình.
Trong bữa cơm, ánh mắt của Dương Bạch Dao và Trương Trúc Hy vẫn luôn đặt lên người Cao Anh Quân, dù thấy không thoải mái trước ánh nhìn của hai người kia nhưng anh vẫn vờ như không biết.
Anh đưa tay gấp một chiếc thịt để vào chén của Nguyệt Hương Lan, rồi lên tiếng.
"Em ăn thịt nhiều vô, dạo này thấy em ốm quá rồi đó."
Thấy Cao Anh Quân lại đang muốn bày trò giữa bữa cơm, Nguyệt Hương Lan hết cách cũng chỉ đành phối hợp diễn theo.
"Em đang giảm cân mà, anh đừng gắp cho em nhiều đến như vậy nữa."
"Giảm cân cái gì chứ? Em phải có da có thịt một chút mới đáng yêu, phải đáng yêu thì anh mới cưng được chứ!"
Nói rồi, anh không ngại ngần mà dùng tay bóp má cô, đôi má tròn nhô cao, Nguyệt Hương Lan nhíu mày nhìn anh.
"Phải có da có thịt như vậy mới đáng yêu."
Vừa nói anh vừa cười, một nụ cười mỉm không lộ răng nhưng lại khiến cô một lần nữa bị cuốn vào vẻ đẹp trai của anh.
Khuôn mặt thả lỏng nở nụ cười, không còn mang dáng vẻ cao lãnh, nghiêm túc mà cô từng thấy, giờ đây anh khoác trên người một bộ đồ đơn giản, không chút nghiêm khắc mà nở một nụ cười với cô.
Nhất thời lòng cô lại xao xuyến, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, đôi mắt long lanh nhìn anh mãi không chớp, hai má ửng hồng, trái tim như đã khắc lại hình ảnh của anh vào trong tim khiến cô không thể rời mắt.
Cao Anh Quân đang cười thì chợt dừng lại, nụ cười trên môi cũng dần mất đi, dáng vẻ ngơ ngẩn nhìn Nguyệt Hương Lan, trong vô thức anh lại thấy hành động mình đang làm với cô, vô tình lại khiến cô trở nên thật đáng yêu.
Ban đầu cũng chỉ muốn trêu chọc nhưng lại bị dáng vẻ dễ thương của cô làm ngây ngất, bốn mắt nhìn nhau mãi không rời, bữa cơm tối cũng gián đoạn.
Dương Bạch Dao nhìn hai người đang mắt đối mắt mà trong lòng đầy chua xót, cô thở dài, đôi mắt ngấn lệ lặng lẽ ăn cơm, những giọt trong nước đọng trên đôi mi không chịu rơi xuống.
Dương Bạch Dao cố gắng kiềm chế nỗi buồn trong lòng, vờ như không thấy, không nghe, không quan tâm đến họ.
Trương Trúc Hy nhìn cảnh này cũng không nổi nữa, cô đặt đũa xuống rồi đi vào phòng đầy bực tức, cũng vì thái độ và hành động lớn tiếng của Trương Trúc Hy.
Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân cũng choàng tỉnh, anh buông tay mình ra khỏi má cô rồi quay đầu ăn tiếp.
Nguyệt Hương Lan cũng bối rối không kém vì đã thể hiện cảm xúc trước mặt nhìn người, cả hai người họ ngượng ngùng mà ăn cơm, trái tim cũng từ khoảnh khắc đó mà ghi nhớ hình ảnh của đối phương trong lòng.
Đêm đến, trên chiếc giường ngủ yên ái, Nguyệt Hương Lan với đôi mắt mở to nhìn lên trần nhà, trong đầu vẫn cứ suy nghĩ về anh mãi không thể ngủ được, cơ thể cũng không cảm thấy mệt mỏi, tay đặt lên ngực trái, trong lòng suy nghĩ.
"Cảm xúc này là gì đây chứ? Chẳng lẽ giống như trong phim đã nói, mình đã phải lòng anh ta rồi sao?"
Trong đầu hiện lên hàng loạt những khoảnh khắc đẹp nhất của anh mà cô đã nhìn thấy, cảm giác trong lòng đã nảy sinh tình cảm với anh.
Nguyệt Hương Lan không phải người cố chấp, cũng không phải người mộng mơ, cô biết trong lòng đang nghĩ gì, thứ cảm xúc mà cô đã nhận ra khi ở cạnh anh là một loại tình cảm giữa nam nữ.
Đôi mi cô cụp xuống, nhẹ nhàng nâng cơ thể ngồi dậy, lén lút đi đến bên cạnh anh, nhìn dáng vẻ đang ngủ say sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Nguyệt Hương Lan thở dài, cô nhẹ giọng hết mức, như chỉ để cho một mình cô nghe thấy.
"Có lẽ trong lòng tôi đã thật sự cảm thấy thích anh rồi đó, nhưng chúng ta cũng chỉ mới hợp tác được vài tháng, tôi không biết đây có phải là tình cảm nhất thời hay không nữa."
Đúng thật, Nguyệt Hương Lan đã nhận mình có tình cảm với anh nhưng cả hai chỉ với hợp tác với nhau được vài tháng, còn chưa được một năm nên cô không thể chắc chắn đây là nhất thời hay thật sự là yêu.
Nhìn khuôn mặt của anh thật kĩ, cô