Chiếc xe ô tô lăn bánh trên đường lớn, Nguyệt Hương Lan ngó nghiêng nhìn qua cửa sổ, thấy sắp đến nhà, cô liền nhanh chóng kêu Lăng Khôi dừng lại.
"Cậu đưa mình đến đây là được rồi, mình tự về cũng không sao!"
Nhìn thái độ khác lạ của Nguyệt Hương Lan, trong lòng Lăng Khôi không khỏi tò mò nhìn Nguyệt Hương Lan đang bước xuống xe, cậu cũng nhanh chóng đi xuống theo.
"Nếu gần về đến nhà rồi thì để mình đưa vào luôn, cậu ngại mình đưa về đến vậy sao, lần trước cũng không cho mình biết nhà, lần này cũng vậy!"
Nghe cậu nói vậy, Nguyệt Hương Lan không muốn cũng phải kéo Cao Anh Quân vào cuộc trò chuyện với vai trò là chủ nhà.
"Mình không có ý đó, nhưng chỉ tại anh chủ nhà của mình rất khó tính nên mình rất sợ cậu sẽ bị anh ấy mắng."
Nhìn thái độ bất đắc dĩ của Nguyệt Hương Lan, Lăng Khôi cũng không biết nên nói gì mà chỉ biết đứng nhìn cô.
Nguyệt Hương Lan bị nhìn đến gượng gạo, trước giờ khi nói chuyện gì đó với Lăng Khôi, cậu ta mà khó chịu thì chỉ nhìn và không đáp.
Nguyệt Hương Lan lại rất nhạy cảm về vấn đề đó, bị nhìn hoài cũng không được tự nhiên, hết cách cô đành an ủi.
"Cho mình xin lỗi đi, lần sau mình hứa sẽ cho cậu biết nhà mà.."
"Sao cũng được, cậu mau đi về đi, đi đêm không tốt đâu!"
Lăng Khôi nhíu mày nhìn cô, Nguyệt Hương Lan cũng gật đầu rồi quay lưng rời đi.
Khi ngồi lại vào xe, nhìn thấy điện thoại ở hàng ghế sau, có lẽ Nguyệt Hương Lan đã để quên, cậu liền quay xe trở lại con đường lúc nãy mà đuổi theo Nguyệt Hương Lan.
Cùng lúc đó, Nguyệt Hương Lan đang trên đường về nhà thì nhìn thấy xe của Cao Anh Quân chạy qua, chiếc xe chầm chậm dừng lại cách đó vài bước chân, Cao Anh Quân đẩy cửa bước xuống, đôi chân dài cùng với bộ đồ công sở khiến cô đứng ngơ ra.
Cao Anh Quân không nhanh không chậm đi đến chỗ cô, đứng trước mặt cô rồi lên tiếng.
"Xem ra lời tôi nói cô không nghe, mau lên xe rồi về nhà!"
"Tôi biết rồi."
Vừa lúc định lên xe, tiếng bíp còi từ phía sau vang lên liên tục làm hai người phải chú ý đến, xe Cao Anh Quân đậu cạnh lề đường thì làm gì có chuyện cản trở giao thông, anh nhíu mày nhìn chiếc xe không ý tứ mà chiếu thẳng vào xe mình.
Đèn xe dần hạ xuống, Lăng Khôi bước xuống rồi đi đến chỗ Nguyệt Hương Lan, cô nhìn thấy cậu thì hết sức ngạc nhiên, cứ tưởng cậu đã về nhà nhưng sao lại xuất hiện ở đây.
Lăng Khôi không để ý đến sắc mặt đã biến đổi của Nguyệt Hương Lan, cậu nhìn cô rồi lên tiếng.
"Đồ ngốc, suy nghĩ nhiều quá rồi để quên điện thoại trên xe mình này!"
"Điện thoại?"
Nghe Lăng Khôi nhắc đến điện thoại thì cô mới chợt nhận ra điện thoại đã rời khỏi túi từ khi nào không hay, thấy cô tìm kiếm Lăng Khôi liền đưa điện thoại cho cô rồi nhìn Cao Anh Quân.
"Anh đây là ai vậy?"
Nguyệt Hương Lan cầm lấy điện thoại từ cậu, nghe cậu hỏi vậy, cô liền đẩy Cao Anh Quân ra xa rồi đáp lời.
"À, đây là chủ nhà, mình thuê nhà của anh ấy!"
Cao Anh Quân nghe cô nói anh là chủ nhà thì thấy rất không hài lòng, hai tay túi vào trong túi quần rồi đi đến chỗ Lăng Khôi và Nguyệt Hương Lan, cảm giác lạnh sống lưng khiến cô phải ngẩng đầu nhìn, thấy khuôn mặt khó coi của anh, cô thầm thở dài trong lòng.
"Thì ra là chủ nhà của Hương Lan, xin chào anh!"
Lăng Khôi nhìn Cao Anh Quân rồi mỉm cười chào, trong lòng nhẹ nhõm khi biết anh là chủ nhà của cô.
Ngược lại với thái độ hòa nhã, Cao Anh Quân lại không được như vậy, anh không hài lòng khi thấy Nguyệt Hương Lan giới thiệu anh là chủ nhà của cô, nhìn bàn tay giơ lửng trên không trung, Cao Anh Quân nhếch môi rồi đưa bàn tay đang đeo nhẫn cưới ra bắt tay chào hỏi.
"Chào cậu!"
Lăng Khôi nhìn xuống chiếc nhẫn cưới trên tay anh, khuôn mặt hòa nhã liền biến sắc.
Nguyệt Hương Lan thấy tình hình có vẻ không ổn, đứng giữa hai người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, cô như lọt thỏm giữa họ.
Nguyệt Hương Lan thở