“Nguyệt Hương Lan, cô đợi đó, tôi sẽ khiến cô phải tự dứt gọi rời đi!”
Trương Trúc Hy bị Cao Anh Quân liếc mắt làm ngơ thì đầy khó chịu, ngoái nhìn Dương Bạch Dao lại thấy cô ấy đã hạ mi, khuôn mặt ủ rũ mà sang người trở về phòng.
Bàn tay Trương Trúc Hy nắm chặt, tự hứa với lòng sẽ phải khiến Nguyệt Hương Lan tự động rời đi.
Những người trong nhà khi nhìn thấy thái độ của Cao Anh Quân thì không khỏi lo lắng.
Mộng Lệ Hoa không tin chuyện này là thật, cô lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt Trương Trúc Hy, thấy cô ta đang tức giận, trong lòng Mộng Lệ Hoa lại dâng lên một cảm giác bất an và hoài nghi.
Nhưng dù vậy, lời nói và hình ảnh vẫn là thứ thuyết phục được gia đình của Cao Anh Quân, bà Trương đặc biệt thất vọng về đứa cháu dâu này, cơ thể không được khỏe mà nhanh chóng trở về phòng.
Cao phu nhân từ đầu đến cuối không lên tiếng, nhìn những tấm ảnh của Nguyệt Hương Lan được chụp lại cùng những người đàn ông khác, trong lòng bà vừa kinh ngạc lại vừa thất vọng.
“Hương Lan, thật sự con là người như vậy sao?”
Cao phu nhân lặng lẽ thì thầm, đôi mắt thoáng qua một vẻ buồn bã…
Bên này, Cao Anh Quân sau khi rời khỏi biệt thự thì liền lái xe đến sân bay, bước chân anh dừng lại ở một quầy kiểm tra rồi hỏi.
“Cho tôi hỏi, chuyến bay từ xxx đến xxx đã cất cánh chưa?”
“Dạ, hiện tại thì máy bay từ xxx đến xxx đã cất cánh từ 2 tiếng trước rồi ạ!”
Người phụ nữ theo khi nhận được câu hỏi thì liền trả lời, vì chuyến bay xuất phát từ sớm nên khi anh đến, chiếc máy bay đã bay đi từ lâu.
“Được rồi, tôi cảm ơn cô!”
Cao Anh Quân mỉm cười rồi quay người trở về xe, trong lòng bức bối mà nhìn vào điện thoại, hơn chục cuộc gọi được anh gọi đi nhưng Nguyệt Hương Lan đều không bắt máy, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại.
Anh không nhanh không chậm gõ bàn phím rồi gọi cho ai đó, cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng, Cao Anh Quân lên tiếng sau khi người bên kia nghe máy.
"Chú Bắc! Tôi cần chú sắp xếp cho tôi một chiếc máy bay bay đến xxx ngay lập tức!’’
Người bên kia sau khi nghe câu nói của anh thì liền há hốc, nhìn mốc thời gian trên đồng hồ treo tay, ông thở dài nói.
“Giám đốc Cao, hiện tại tôi không thể đáp ứng được yêu cầu này của anh, những chuyến bay gần nhất đến xxx cũng đã cất cánh gần như là tất cả rồi.
”
“Vậy sao?”
Cao Anh Quân nghe vậy thì cười nhẹ, giọng nói nhẹ tựa gió bay khiến da gà của người kia nổi lên, một cảm giác không an toàn khiến ông hồi hộp nghe lời sau của anh.
“Tôi nhớ không nhầm thì vẫn còn một chiếc máy bay vẫn chưa cất cánh, ông nên sắp xếp để tôi bay đến đó đi.
Nếu không, ông biết chuyện gì sẽ xảy ra với khu vực sân bay mà ông đang có ý định xây dựng rồi đó!”
“Giám đốc Cao à…”
Ông lão nghe vậy liền toát hết mồ hôi, dự án mở thêm sân bay mới của ông cũng là do Cao Anh Quân đầu tư vào, giờ nếu không làm theo chỉ có nước bỏ giữa chừng, cũng vì bị uy hiếp mà lão chỉ có thể cắn răng mà làm theo.
“Thôi được rồi, tôi sẽ cố gắng sắp xếp nhanh nhất có thể cho cậu!”
“Được! Tôi đang rất gần đến nó!”
Cao Anh Quân hài lòng mà tắt máy, đối với những chuyện này anh không thấy lo lắng vì vốn dĩ, anh không thiếu tiền.
Nhưng anh lại không có tính kiên nhẫn, vì vậy trong lúc chờ đợi một chuyến gì đó, anh sẽ lấy tài liệu ra làm việc ngay tại trong xe, cũng không thể trách vì anh là một tên cuồng công việc.
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, trên một chiếc xe taxi