Sáng ngày hôm sau, đúng như lời đã hứa thì Cao Anh Quân đã không đi làm mà ở bên cạnh cô, nhìn ngắm cô đang ngủ, mắt cũng không rời đi dù một chút.
Phải nói rằng, anh rất thích ngắm cô khi ngủ, lúc ngủ cô rất dễ thương, khuôn mặt dịu dàng, trắng nõn cùng mái tóc dài lại còn khiến cô trông xinh đẹp hơn.
Cao Anh Quân thức từ sớm nhưng lại ngắm nhìn cô hơn cả tiếng đồng hồ mà không thấy chán.
Nguyệt Hương Lan sau vài tiếng cũng lờ mờ tỉnh dậy, mái đầu nhỏ vừa quay sang liền bắt gặp khuôn mặt đẹp trai của Cao Anh Quân đang nhìn mình.
Nguyệt Hương Lan giật mình nhìn anh rồi lên tiếng.
"Anh làm gì vậy?"
"Anh đang ngắm em!"
Chỉ một câu trả lời đơn giản nhưng lại khiến đôi gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh cùng hàng mi ướt sũng nhìn anh mà chớp liên tục.
Một lúc sau cô mới có thể định hình lại mọi thứ, vội vàng đẩy anh ra xa rồi ngồi dậy, nhìn thời gian trên điện thoại cũng đã 8 giờ sáng, cô nhíu mày nhìn anh.
"Trễ vậy mà anh không gọi em dậy sao?"
"Không, anh muốn nhìn em ngủ."
"Nè, hôm nay anh bị gì vậy? Cách nói chuyện khác hẳn ngày thường."
Nguyệt Hương Lan khó hiểu nhìn anh, thường ngày anh có bao giờ nói mấy lời như vậy với cô đâu, giờ nghe anh nói lại thấy không quen, da gà nổi lên bất chợt, cô nghi ngờ mà nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt như máy quét mà nhìn biểu hiện trên khuôn mặt đẹp trai của anh.
Cao Anh Quân cười nhẹ rồi tiến đến ôm chầm lấy cô từ phía sau, cằm đặt lên vai anh nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai.
"Có đâu, anh vẫn như vậy mà."
"Úi, vậy mà anh nói như bình thường, anh lạ lắm à nha, có chuyện gì đúng không?"
Nguyệt Hương Lan vội vàng đẩy khuôn mặt anh ra khỏi vành tai đã đỏ ửng lên mà quay đầu nhìn anh, cô nghi ngờ anh đang có chuyện gì đó không thể nói ra mà làm điệu bộ này để giấu giếm cô.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của cô, anh bật cười rồi xoa nhẹ mái đầu nhỏ rồi lên tiếng.
"Em quên anh đã nói gì với em rồi sao? Hôm nay anh và em sẽ đi chơi, chúng ta sẽ hẹn hò với nhau một cách nghiêm túc!"
"Hẹn hò?"
Nguyệt Hương Lan ngơ ngác nhìn anh.
"Đúng, chúng ta vẫn chưa hẹn hò nghiêm túc với nhau lần nào cả, chỉ toàn nói vài ba câu yêu thương thì được gì chứ.
Anh muốn có gì đó khiến anh phải nhớ mãi, không quên được!"
"Nhưng.."
"Không nhưng nhị gì hết, ý anh đã quyết rồi, em mau đi thay đồ đi rồi chúng ta sẽ đi hẹn hò!"
"Được rồi, anh đừng đẩy em nữa!"
Nguyệt Hương Lan bất đắc dĩ mà đứng dậy đi vào phòng tắm để lại Cao Anh Quân ngồi trong phòng.
Ở bên ngoài phòng ngủ, Dương Bạch Dao đứng nhìn vào con số đã được khoanh tròn bằng bút màu đỏ, chỉ còn hai ngày nữa thôi thì bí mật của Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân sẽ được tất cả mọi người biết và bại lộ hết tất cả.
Dương Bạch Dao chỉ cần ngồi đợi thêm hai ngày nữa thôi rồi cái gai trong mắt sẽ được gỡ bỏ, rất nhanh thôi Nguyệt Hương Lan sẽ bị đuổi ra khỏi nhà cùng với tài diễn xuất của cô.
"Những ngày qua chắc hẳn cô đã rất hạnh phúc khi cậu ấy cứ ở bên cạnh cậu mãi thôi đúng không, tôi sẽ để cô hạnh phúc thêm hai ngày nữa rồi cô cũng phải cuốn gói rời khỏi ngôi nhà này thôi, cô cứ hãy tận hưởng nó đi!"
Nói rồi, Dương Bạch Dao cầm tấm ảnh của Cao Anh Quân và Nguyệt Hương Lan lên rồi cắt làm đôi, chia cắt Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân ra khỏi nhau, từng hành động đều rất dứt khoát, nụ cười nở trên môi đầy hài lòng.
"Cô nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy sao Dương Bạch Dao?"
Trương Trúc Hy ngồi trên giường nhìn Dương Bạch Dao tự diễn mà cười khẩy.
.
đam mỹ hài
"Có gì thì cứ nói rõ đi, đừng tỏ ra mờ ám như vậy làm gì!"
Nụ cười trên môi liền tắt, Dương Bạch Dao quay lưng nhìn Trương Trúc Hy, giọng nói không cao cũng không trầm nhưng lời nói lại khiến người khác không mấy hài lòng.
Trương Trúc Hy cũng không thích sự mờ ám hay bí mật gì đó, cô ta nghe vậy liền lên tiếng đáp lại, nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Cô nghĩ với một người thông minh như Cao Anh Quân mà dễ dàng bị cô được điểm yếu như vậy sao? Tôi tưởng cô là bạn thân của anh ấy thì sẽ hiểu rõ được anh ấy chứ, kế hoạch đơn giản như vậy thì nhiều rủi ro lắm đó!"
"Không cần cô phải lo xa như vậy đâu, bản hợp đồng cậu