"Đồ Ngốc! Sao cô yếu đuối vậy?"
Nguyệt Hương Lan bị anh gọi là ngốc cũng không thèm phản bác, cô ngồi im ru nghe anh nói.
"Nếu biết cô sẽ như vậy thì tôi đã cho cô học một khóa đào tạo rồi.
Thôi đi, chúng ta đi xuống dưới thôi!"
Nói rồi, anh đứng dậy nắm tay cô kéo xuống mặc cho cô có ý định từ chối nhưng sức lực của phụ nữ không bằng đàn ông, rất nhanh cô đã bị anh kéo xuống dưới nhà.
Dù rất không hài lòng với hành động đó nhưng ở trước mặt nhiều người, cô vẫn phải tỏ ra yêu thương với anh.
Cao phu nhân thấy hai người xuống liền nhanh chóng đi đến chỗ cô, thấy khuôn mặt vẫn xinh đẹp, đôi mắt không sưng khiến bà nhẹ nhõm trong lòng.
"Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì chúng ta bắt đầu tiệc thôi nào!"
Nói rồi, bà đi đến cầm lấy một chai rượu rồi bật nắp lên, giọng nói đầy nội lực tạo nên không khí vui nhộn cho mọi người, Cao phu nhân đặc biệt kéo cô đến cùng nhảy nhót theo âm nhạc, mọi người cũng bật cười trước hành động đáng yêu đó của bà.
Vì bà là chủ bữa tiệc nên bà muốn gì họ cũng chiều.
Dương Bạch Dao cũng hòa mình vào đám đông, bề ngoài vui vẻ cười nói nhưng trong lòng lại không được như vậy, khi thấy bàn tay anh kéo cô xuống nhà thì cô ta đã không thấy vui vẻ gì cả.
Lại thêm câu nói lúc đó của anh lại càng khiến cô ta mất mặt, đôi mắt như viên đạn nhìn về phía Nguyệt Hương Lan, trong lòng thầm mắng nhiếc.
Cao Anh Quân ngồi bên lề nhìn mọi người vui vẻ bên nhau, tay cầm ly rượu vang uống một ngụm, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Nguyệt Hương Lan không rời, đôi lúc lại âm thầm cười khi thấy cô bày trò làm Cao phu nhân vui.
"Thấy mẹ và vợ hòa thuận con hạnh phúc lắm phải không, Anh Quân?"
Cao Bác Thiên đi đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống, vì tuổi tác cũng đã gần đến hàng 50 nên ông không còn hứng thú với những thứ ồn ào như vậy nữa nhưng vợ ông lại khác, bà ấy rất vui vẻ những bữa tiệc như vậy và người làm chồng như ông dù không thích cũng phải chiều theo ý.
Không khí trong gia đình chưa bao giờ náo nhiệt như những ngày Cao Anh Quân và Nguyệt Hương Lan ở lại đây, từ ngày họ ở lại thì lúc nào bà cũng mỉm cười, lúc nào cũng muốn mở những bữa tiệc ồn ào như vậy trong nhà.
Cao Bác Thiên thì đã quá quen với việc này mà không muốn phản đối.
Hôm nay, ông vô tình bắt gặp ánh mắt anh dành cho Nguyệt Hương Lan thì ông lại thấy rất hay, ngồi trên chiếc ghế sofa hai người đàn ông vừa nhâm nhi ly rượu vang vừa nói chuyện.
"Mẹ con đã trông chờ đứa con dâu này lâu lắm rồi, giờ thì bà ấy đang rất hạnh phúc vì điều đó."
"Đúng vậy, con thấy mẹ rất vui và không còn chửi mắng con nữa."
Anh cũng nhanh chóng đáp lại, trong lời nói pha chút đùa giỡn.
"Con hiểu tính mẹ con mà, nhìn vậy thôi chứ bà ấy còn trẻ con lắm!"
"Vậy sao? Không biết đến con có khó khăn không nhỉ?"
Vừa nói, anh vừa nhìn về hướng Nguyệt Hương Lan.
"Không đâu, con cũng đang dần trải nghiệm điều tương tự như vậy rồi."
Trong đôi mắt họ là hình bóng người phụ nữ của họ, Cao Anh Quân nhìn dáng vẻ vui đùa của