"Hương Lan, con trả lời ta đi, đây là gì?"
Đôi mắt như run run, Cao phu nhân cố gắng đứng vững nhìn cô, mong chờ cậu trả lời từ cô.
"Con.."
Nguyệt Hương Lan không biết nên phải làm gì ngay lúc này, cô sợ hãi lùi về phía sau, hàng mi cụp xuống chẳng dám nhìn lên khiến phu nhân như bùng nổ, bà kiểm soát mà chạy đến chỗ cô gặng hỏi.
"Con lừa ta phải không? Tại sao con lại làm gì, tại sao con lại lừa ta, thông đồng với con trai ta để lừa bà già này sao hả Hương Lan! Ta đã làm gì mà con làm vậy với ta hả!"
"Mẹ à, bình tĩnh lại đi mà mẹ!"
Nhìn thấy Cao phu nhân mất bình tĩnh, Mộng Lệ Hoa chạy đến ngăn cản, kéo ra rời xa Nguyệt Hương Lan rồi dỗ dành, hơi th ở dốc liên tục vang lên.
Nguyệt Hương Lan chớp mắt liên tục, cố gắng kiềm chế lại những giọt nước mắt như muốn tuôn rơi.
Cô hít mũi, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Con không lừa mẹ, con chưa từng làm như vậy với mẹ."
Trong lòng cô giờ đây thấy rất có lỗi, nhìn người thương cô như người mẹ thứ hai đang oà khóc nức nở trong ngày hạnh phúc nhất đời bà, lòng cô nào có thể vui sướng, chỉ thấy tội lỗi, đôi mắt đỏ hoe đọng nước mắt ngẩng đầu nhìn bà.
"Nguyệt Hương Lan, ta hỏi con, bản hợp đồng này là thật hay giả? Con và Anh Quân chưa từng kết hôn sao?"
Bà Trương lên tiếng, đứng trước sự kiện bất ngờ này chính bà cũng thấy lo lắng, nhìn cô gái nhỏ nhắn, dịu dàng trước mặt mà lòng bà đầy suy tư.
Nguyệt Hương Lan nhìn bà, đôi mắt rưng rưng cũng không thể ngăn cản những giọt nước mắt nữa, lời đáp lại theo dòng nước mắt rơi xuống.
"Đúng, bản hợp đồng này là thật, và chúng con cũng chưa từng kết hôn với nhau!"
Lời nói vừa thốt qua đã khiến cô bật khóc, những giọt nước nóng chảy trên khuôn mặt xinh đẹp.
Nguyệt Hương Lan không thể ngờ chuyện này lại xảy ra ngay lúc này, mọi thứ kéo đến như vũ bão khiến cô không thể nào ngăn cản kịp thời.
Đến như vào tâm bão, cô chỉ có thể đứng yên rồi rơi lệ, những giọt nước mắt vô dụng cứ rơi, bên tai cứ vang lên tiếng chửi mắng của Cao phu nhân khiến lòng cô nhói lên, bàn tay siết chặt đến tím.
Nguyệt Hương Lan thật sự rất sợ.
Mộng Lệ Hoa ngẩng đầu nhìn cô, nhìn cô đau khổ lòng cô ấy cũng không đành nhưng ngay tại lúc này, mọi thứ đang rối ren đến mất kiểm soát, cô ấy lại còn là phận dâu con, không thể xen vào chuyện riêng của gia đình Cao Anh Quân được.
Dù trong lòng rất muốn hỏi rõ cô hơn nhưng lại không thể, lời đến môi cũng chỉ có thể dừng lại ở mức đó mà không thể thốt ra từng câu từng chữ.
Một cô gái xinh đẹp, lúc nào cũng mang một nụ cười tươi tắn trên môi lại bật khóc nức nở trước mặt Mộng Lệ Hoa, chưa từng nhìn thấy Nguyệt Hương Lan khóc, lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc đau khổ như vậy.
Nhìn mãi cũng không đành lòng, bàn tay lặng lẽ gửi một đoạn tin nhắn cho anh, chỉ mong anh có thể xem xét và kiểm soát lại mọi thứ.
Nhưng khác với vẻ điềm tĩnh của Mộng Lệ Hoa, Cao phu nhân đã rất tức giận vì những lời nói của cô, bà không ngờ đứa con dâu bà yêu quý, xem như báu vật vậy mà lại lừa dối bà, cảm giác đau đớn hơn bất kỳ thứ gì.
Con dâu thông đồng với con trai lừa dối bà.
Cao phu nhân đứng bật dậy, vùng mình ra khỏi Mộng Lệ Hoa rồi chạy đến trước mặt cô, nhìn khuôn mặt đã khóc đến ửng đỏ, đôi mắt cũng đã đỏ hoe, bà nghiến răng lên tiếng, lòng không đành nhưng mắt lại không muốn thấy.
"Con lên phòng dọn hết quần áo rồi rời khỏi nhà của ta đi, tiền nông ta sẽ đưa cho con để con về lại quê.
Con đừng ở đây nữa!"
"Mẹ à, bình tĩnh suy nghĩ lại đi mẹ, chị ấy.."
"Con không cần phải lo, ta sẽ sắp xếp cho con bé về nhà của nó một cách an toàn nhất.
Giờ thì, Nguyệt Hương Lan, con mau lên phòng dọn đồ đi!"
Giọng nói như gió mây bay bổng, Cao phu nhân vươn cánh tay tưởng như nặng nề lên chỉ về hướng phòng ngủ của cô rồi ra lệnh, đôi mắt nhắm lại quay nhìn về hướng khác.
Nguyệt Hương Lan đứng như trời trồng, nhẹ lau đi nước giọt nước mắt vẫn đang rơi, cô lên tiếng, trong đầu giờ chẳng suy nghĩ được gì nữa vì bây giờ nó đã trống rỗng rồi.
"Vâng ạ, con sẽ đi ngay!"
"Chị hai! Đừng đi!"
Mộng Lệ Hoa không đành, vội chạy đến giữ tay cô lại, lời nói như muốn níu kéo cô nhưng Nguyệt Hương Lan chỉ cười nhạt, gạt tay cô ấy rồi bước lên phòng.
Mộng Lệ Hoa đứng nhìn theo bóng lưng của cô, trong đầu rối ren, bàn tay lơ lửng trên