Kiều Tâm Vũ nhìn Tịch Kỳ Phong bằng ánh mắt mơ màng rồi khổ sở lên tiếng “Mặc dù trong quá khứ em bị người ta gài bẫy hãm hại nhưng mà chuyện em thất thân với người đàn ông khác là thật…em cảm thấy…bản thân mình đã bị vấy bẩn không xứng đáng với anh…em luôn né tránh chuyện này là vì em không muốn anh nhìn em bằng ánh mắt ghê tởm khinh khi.
”
Tịch Kỳ Phong nghe những lời này của Kiều Tâm Vũ thì cảm thấy vừa xót xa vừa vui mừng anh thầm nghĩ [Thì ra lâu nay cô ấy cũng có tình cảm với mình nhưng lại tự ti không dám mở lòng với mình.
]
Tịch Kỳ Phong bị vợ cho “nhịn đói” như thế cũng đáng lắm ai biểu năm năm trước anh hái hoa xong lại quất ngựa truy phong không chịu trách nhiệm với con gái người ta làm chi.
Tịch Kỳ Phong nở một nụ cười dịu dàng như nước màu xuân lên tiếng nói với Kiều Tâm Vũ “Yêu em lần nào cũng là lần đầu cả, tất cả lỗi lầm đều tại anh mà ra, anh sao có thể khinh khi em được chứ, cho anh nha Tâm Vũ?”
Kiều Tâm Vũ ngượng ngùng cắn chặt môi dưới, không thể mở miệng, lông mi run rẩy nhắm chặt lại.
Tịch Kỳ Phong thấy bộ dạng của Kiều Tâm Vũ như thế không biết là cô có đồng ý hay không nên không dám làm bừa, anh lên tiếng dụ dỗ cô mang theo một tia chân thành “Cho anh nha Tâm Vũ, anh sẽ rất nhẹ nhàng không làm em đau đâu…vừa nãy Tịch Thiếu Kiệt chạm vào người anh vậy hãy để giúp xem xóa đi những vết bẩn đó nha.
”
Thân thể của Kiều Tâm Vũ theo đó cũng dần dần nóng rực nhưng lúc này cô say quá nên tưởng rằng tất cả những chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ thôi nên cũng mới bạo dạn nói ra mấy lời kia và chủ động hôn Tịch Kỳ Phong.
Kiều Tâm Vũ không biết phải làm sao để mở miệng nói đồng ý, chỉ là trời sinh phụ nữ có chút e thẹn, ngay cả trong mơ cô cũng chỉ có thể mơ màng gật đầu đồng ý với Tịch Kỳ Phong mà thôi.
Sau câu trả lời bằng hành động đó, Kiều Tâm Vũ liền nhắm chặt mắt lại, cắn chặt môi dưới, lo lắng ngượng ngùng chờ đợi giây phút sắp đến.
Nhận được sự đồng ý của Kiều Tâm Vũ, Tịch Kỳ Phong trở nên vô cùng kích động, lúc này mới to gan, chậm rãi đưa tay kéo khóa áo dạ hội của cô xuống và cởi bỏ quần áo trên người mình xuống.
Làn da của Kiều Tâm Vũ rất trắng, mịn màng giống như làn da của em bé, khi ở dưới ánh đèn lờ mờ, lại càng k/ích thích thị giác của Tịch Kỳ Phong, khiến anh điên cuồng muốn ăn sạch cô ngay lập tức.
Da thịt nõn nà trắng như tuyết của Kiều Tâm Vũ giống như một đóa sen trắng nở rộ, cánh môi đỏ bừng hé mở, xinh đẹp không chút tì vết, yên lặng chờ đợi để người đàn ông bên cạnh mình đến ngắt lấy.
Tịch Kỳ Phong nằm áp trụ lên người của Kiều Tâm Vũ, môi anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ngọt ngào mềm mại của cô, nhẹ nhàng g/ặm cắn, dịu dàng khôn xiết, ngón tay thon dài thô ráp của anh tuỳ ý chạy loạn trên thân thể mềm mại của cô, nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt theo cổ cô chậm rãi dời xuống.
Tịch Kỳ Phong không thể khống chế được bản mà cơ thể trở nên run rẩy, khi lồng ng/ực nóng bỏng kia cùng đường cong cơ thể Kiều Tâm Vũ dán sát không để lại chút kẽ hở, đôi môi người đàn ông mím chặt, hai cánh tay của anh từ từ cong lại, thở ra hàng loạt hơi nóng, phả lên trên gò má cô, dường như bị cuốn hút, cô cảm thấy toàn thân cao thấp, khô nóng khó chịu khiến cô hít thở không thông.
Da thịt của Kiều Tâm Vũ phơi bày ở trong không khí, những nơi bị Tịch Kỳ Phong mơn tr/ớn k/ích thích xuất hiện từng chuỗi tê dại, khi mũi anh hít lấy hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt tản mát ra từ trong cơ thể cô, hầu kết ở cổ họng anh nhanh chóng chuyển động mấy cái.
Kiều Tâm Vũ nhắm mắt mặt đỏ hồng, Tịch Kỳ Phong không thể kìm chế được nữa mà tiếp tục cúi đầu xuống, thở hổn hển, hôn lên thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Cảm giác giống như điện giật tê dại lan khắp toàn thân vào tận xương tủy Kiều Tâm Vũ, để cho cô khó tự khống chế mà phát ra một tiếng r/ên rỉ thật thấp, cô nghe được thanh âm của mình, không ngọt béo ngậy, nhưng là kiểu dính sền sệt hấp dẫn mềm mại.
Người đàn ông chống một nửa thân thể cao lớn lên, nhìn thấy Kiều Tâm Vũ hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt luống cuống khó chịu mà thân thể vặn vẹo, đôi mắt trở nên nóng bỏng vì bị k/ích thích quá nhiều cùng d/ục vọng, dường như muốn đem cơ thể mềm mại dưới thân trong nháy mắt thiêu đốt thành tro.
Tịch Kỳ Phong có thể nhận ra sự lo lắng bất an của Kiều Tâm Vũ nhưng anh không thể dừng lại được, anh cúi đầu xuống g/ặm cắn đầu vai trơn bóng của cô, uyển chuyển hôn lên khóe môi cô, dọc theo sống mũi cô, nụ hôn tỉ mỉ như chuồn chuồn lướt nước rơi xuống từng cái một.
“Đừng mà” giọng của Kiều Tâm Vũ vang lên thật khẽ.
Tịch Kỳ Phong không cho Kiều Tâm Vũ thời gian suy nghĩ lại nên anh một lần nữa hung hăng chặn lấy môi cô, trằn trọc trăn trở, ngọn lửa tiến quân thần tốc khuấy động, anh một tay bắt lấy hai tay cô đang đặt trên bả vai anh giơ lên đỉnh đầu, một tay men theo thân thể mềm mại của cô thẳng một đường xuống phía dưới.
Tay của Tịch Kỳ Phong vuốt ve ng/ực của Kiều Tâm Vũ, làm toàn thân cô run lên, một cảm giác xa lạ làm toàn thân cô nóng lên như rơm rạ bắt được lửa, cô chống tay