Tiểu Lê trừng mắt nhìn hai gã đàn ông rồi lên tiếng “Cô ta đúng là loại người nham hiểm, không được như ý thì liền kiếm chuyện với người khác, đúng là cái loại ăn không được thì phá cho hôi mà.
”
Tên còn lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn lên tiếng “Mày cần gì nhiều lời với nó chứ, mau bắt nó lên xe đi.
”
Hai gã đàn ông mỗi người một tay lôi kéo Tiểu Lê lên chiếc Limousine màu đen đã đổ trước cửa hàng thời trang của Lê Vũ từ lúc nào rồi, Tiểu Lê kịch liệt giãy nãy giằng co muốn thoát khỏi tay của bọn chúng nhưng cô chân yếu tay mềm không đủ sức để thoát khỏi còn làm mình ngày càng trở nên mệt hơn.
Hai tên đó thấy phản ứng kịch liệt của Tiểu Lê chẳng những vậy cô còn la hét kêu cứu, bọn chúng sợ là sẽ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh nên càng siết chặt tay cô hơn, một tên còn tát vào mặt cô một cái thật mạnh khiến cô choáng váng.
Trên mặt của Tiểu Lê nhanh chóng nổi lên dấu tay màu đỏ do lực tác động lên, một cảm giác đau rác nhanh chóng truyền đến khiến một bên mặt của cô đau đớn vô cùng.
Vừa lúc đó Hàn Tô Tô lái xe đến cửa hàng thời trang Lê Vũ với mong muốn là nhờ Tiểu Lê thiết kế riêng cho mình một bộ váy để mặc dự lễ trao giải Phượng Loan, cô ta nhìn thấy hai gã đàn ông kia bắt ép Tiểu Lê lên xe chẳng những vậy còn đánh cô thì hết sức tức giận.
Hàn Tô Tô đổ xe gấp ngay sau chiếc Limousine màu đen rồi bước xuống xe lên tiếng quát “Này mấy người đang làm cái gì vậy hả? Dám ngang ngược bắt ép một cô gái chân yếu tay mềm có tin là tôi báo cảnh sát gô cổ hết mấy người không hả?”
Phản ứng đầu tiên của hai gã đàn ông đang nắm chặt tay của Tiểu Lê là giật thốt người khi có người phát hiện ra việc trái phép mà bọn chúng đang thực hiện.
Nhưng rất nhanh sau đó hai gã đàn ông lấy lại nét mặt điềm tĩnh hung ác, một tên ra hiệu cho tên kia, ngay sau đó cả hai hiểu ý đẩy Tiểu Lê vào trong xe trước rồi giải quyết Hàn Tô Tô sau sẽ dễ dàng hơn.
Hàn Tô Tô vẫn chưa biết là nguy hiểm đang rình rập trước mắt, cô ta thấy Tiểu Lê bị đẩy vào trong xe thì nôn nóng bước đến gần xe “Tôi nói mấy người mau thả cô ấy ra mà.
”
Một tên híp mắt nhìn Hàn Tô Tô bằng ánh mắt không mấy đứng đắn rồi nhếch môi cười “Xem ra hôm nay chúng ta đúng là có số hưởng mà, không chỉ được “ngủ” cùng nhà thiết kế xinh đẹp dễ thương mà còn được tận hưởng cảm giác thăng hoa với tiểu hoa đang nổi Hàn Tô Tô nữa.
”
Hàn Tô Tô nhìn thái độ cợt nhã không đứng đắn của hai tên đàn ông kia thì nhất thời có chút sợ hãi, cô ta lui lại tính vào trong xe của mình khóa cửa rồi báo cảnh sát nhưng không kịp mất rồi.
Lúc Hàn Tô Tô vừa mới đặt tay lên tay cầm cửa xe tính mở cửa thì một tên đã xấn đến nắm lấy cổ tay của cô kéo đi.
Hàn Tô Tô giãy nảy đồng thời la lớn lên “Bớ người ta, cướp…cướp…”
Tên đàn ông lại liền lấy ra một cái khăn hắn vòng ra phía sau Hàn Tô Tô và bịt cái khăn lên mũi và miệng của cô, chỉ trong vài giây Hàn Tô Tô đang còn kịch liệt giãy nãy đã nhắm mắt, xụi lơ không còn bất kỳ phản ứng nào nữa hết.
Một tên đàn ông lên tiếng “Mau đem cô ta lên xe, phải rời khỏi đây nhanh lên để tránh rắc rối.
”
Hai tên đàn ông nhanh chóng bế Hàn Tô Tô lên xe để cô ta ngồi bên cạnh của Tiểu Lê, Hàn Tô Tô đã hôn mê bất tỉnh nên không đáng lo ngại nhưng Tiểu Lê thì lại đang vô cùng tỉnh táo khiến bọn chúng sợ rằng sẽ phát sinh thêm chuyện nên đã dùng dây thừng trói hai tay của cô lại.
Chiếc xe lao đi với tốc độ bàn thờ, Tiểu Lê nhìn cảnh vật cứ lướt qua trong tầm mắt mà trong lòng dần tuyệt vọng, rơi vào tay của bọn người này e rằng cô lành ít dữ nhiều rồi.
Chiếc xe cứ thẳng hướng ngoại thành mà phóng đi trong màn đêm, Tiểu Lê mới đến Thiên Đô một thời gian ngắn nên không hề rành đường xá, cô nhìn thấy con đường nào cũng như nhau chẳng có gì khác biệt cả.
Cho đến khi chiếc xe chạy qua một rạp hát cũ tên là Liên Thành thì cô lại có chút ấn tượng, Tiểu Lê ấn tượng với rạp hát này là bởi vì nó được xây dựng theo kiểu kiến trúc gỗ đã cũ kỹ lắm rồi bảng tên bên ngoài đã bị ghỉ sét, nơi này không còn ai sử dụng đã hơn một thập kỷ qua.
Mặc dù xe chỉ chạy ngang qua rạp hát Liên Thành thôi chứ không ghé vào nhưng Tiểu Lê vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, bởi vì buổi tối nhìn từ bên ngoài rạp hát này trông vô cùng âm u lạnh lẽo, chẳng những vậy cô còn từng nghe qua rất nhiều câu chuyện kỳ bí, thậm chí là dị tượng xoay quanh rạp hát Liên Thành này.
Con đường phía trước tối đen như mực chỉ có ánh đèn pha của xe chiếu sáng một khoảng phía trước trong phạm vi khoảng 3 mét mà chạy đi, nơi này hoàn toàn xa lạ trong mắt của Tiểu Lê, cô thở dài tuyệt vọng lần này e rằng cô lành ít dữ nhiều rồi.
Xe chạy qua rạp hát Liên Thành thêm một đoạn thì dừng lại trước một kho hành cũ kỹ đổ nát, Tiểu Lê nheo mắt nhìn cái bảng phía trên hồi lâu, nương theo ánh trăng cô có thể đọc lờ mờ kho hàng cũ này có tên là Thời Khâm.
Hai gã đàn ông ngồi giám