Trần Đăng Khôi lên tiếng giải thích cho Lee Trần hiểu “Sau khi tỉnh lại em vẫn mang ký ức của một đứa trẻ 8 tuổi năm đó, em thật sự không chấp nhận được chuyện ba mẹ mất đã lâu còn anh hai lại không rõ tung tích.
Lúc đó em thật sự cảm thấy sợ hãi và hoang mang đến tột độ, người đã bên cạnh chăm sóc, an ủi động viên em chính là Tịch lão phu nhân, anh Kỳ Phong còn hứa sẽ tìm tung tích của anh giúp em nữa.
Từ lúc em tỉnh lại tất cả những người ở Tịch gia này đối xử với em rất là tốt, chị Tâm Vũ thường xuyên nấu những món mà em thích mỗi lúc chị ở rãnh không có lịch trình, sống chung với mọi người em có thể cảm nhận sự yêu thương, các anh ở đây đều rất tốt, Tịch lão phu nhân yêu thương em còn cho em gọi bà là bà nội nữa.
Nếu không có Tịch gia cưu mang em hơn hai mươi năm qua thì có lẽ anh em mình không có được giây phút đoàn tụ như ngày hôm nay, vậy mà anh lại dẫn người đến đòi sang bằng Tịch gia sao.
Vụ tai nạn năm xưa cũng là do người phụ nữ tên Dung Ngọc Nhi gây ra, mẹ con của anh Phong và ba mình đều chỉ là nạn nhân mà thôi sao anh có thể mù quáng giận cá chém thớt như thế hả? Em cảm thấy rất là thất vọng về anh đó Trần Hòa Diệp.
Nếu hôm nay anh nhất định phải giết người mới cảm thấy thỏa mãn thì người đầu tiên anh giết là em này, anh đến mà lấy cái mạng này của em đi như vậy em mới không cảm thấy có lỗi với mọi người ở Tịch gia này.”
Lee Trần nghe vậy liền rơi nước mắt xuống, anh khẽ lắc đầu lên tiếng dỗ dành Trần Đăng Khôi “Không có…sẽ không có chuyện anh san bằng Tịch gia gì ở đây hết, là anh hồ đồ trong phút chốc mới gây ra mấy chuyện hiểu lầm như thế này thôi, từ nay anh sẽ trở thành một người anh thật tốt của em, anh không làm bất cứ chuyện gì khiến em thất vọng về anh đây Đăng Khôi à.”
Lee Trần đứng dậy bước đến trước mặt của Cao Đan Hương rồi quỳ xuống trước mặt của bà “Tịch lão phu nhân, con xin lỗi là con hồ đồ mù quáng không phân biệt đúng sai đã nói những lời lẽ vô ơn xúc phạm đến ân nhân của mình, con xin bà rộng lượng bỏ qua cho con một lần.”
Cao Đàn Hương đỡ lấy Lee Trần “Cậu đứng dậy đi dù sao cậu cũng chưa gây ra lỗi lầm gì với Tịch gia chúng tôi cả.”
Lee Trần vẫn quỳ gối trên mặt đất “Dạ công ơn cưu mang tái sinh của Tịch lão phu nhân đối với em trai con lớn như trời biển, con biết Tịch gia không thiếu thứ gì hết con cũng chẳng biết lấy gì báo đáp cả nên con xin bà nhận của con ba lạy này.”
Cao Đàn Hương gật đầu “Được rồi tôi tha thứ cho sự lỗ m/ãng của cậu, cũng nhận sự báo ơn của cậu rồi, cậu mau đứng lên đi.”
Sau khi Lee Trần lạy xong ba lạy thì Tịch Kỳ Phong đã bước đến đỡ anh đứng dậy “Được rồi, không cần nói mấy chuyện ơn nghĩa gì đâu, Đăng Khôi tỉnh lại là chuyện tốt hôm nay anh em hai người đoàn viên là một chuyện vui mà.”
Lee Trần đặt một tay lên vai của Tịch Kỳ Phong rồi tỏ vẻ cảm kích “Cảm ơn anh đã dốc sức tìm người chữa trị cho em trai của tôi nhiều lắm Kỳ Phong.”
Tịch Kỳ Phong hòa nhã đáp “Có gì đâu, năm xưa Đăng Khôi chỉ là một đứa trẻ vô tội lại bị kéo vào chuyện trả thù của người lớn, dù bà nội và tôi không gây ra tai nạn đó nhưng mà Đăng Khôi nằm yên trên giường hơn hai mươi năm cũng vì liên quan đến Tịch gia, chúng tôi không thể nào trốn tránh trách nhiệm được, nay Đăng Khôi đã khỏe lại rồi xem như chúng ta huề không ai nợ ai hết.”
Lee Trần nhìn qua Cao Đàn Hương rồi lên tiếng “Năm xưa Tịch lão phu nhân cứu mạng em trai con sau này con lại cứu mạng cháu trai và cháu dâu của bà một lần, chúng ta đúng là có duyên mà.”
Kiều Tâm Vũ lên tiếng trêu chọc Lee Trần “Chẳng phải vừa nãy anh còn nói là nếu biết trước Kỳ Phong là người của Tịch gia thì đã không cứu rồi à.”
Lee Trần khẽ cười xấu hổ “Lúc đó tôi hồ đồ thôi, cô có cần nhớ giai như thế không hả? Hồi trước lúc cô ở Mỹ chúng ta thân thiết như anh em vậy, bây giờ cô gả chồng rồi thì trong mắt chỉ còn mỗi một mình chồng cô thôi.”
Kiều Tâm Vũ khẽ cười ôm lấy cánh tay của Tịch Kỳ Phong rồi lên tiếng đáp “Tìm được người như anh ấy trong biển người thật sự không hề dễ dàng cho nên tôi đương nhiên phải luôn để anh ấy trong tầm mắt của mình rồi.”
Lee Trần nhìn mọi người rồi tỏ vẻ áy náy “Thật sự xin lỗi tất cả mọi người về hành vi lỗ m/ãng ngày hôm nay của tôi.”
Cao Đàn Hương chỉ khẽ lắc đầu rồi lên tiếng “Hôm nay anh em con đoàn viên đúng là chuyện vui hãy ở lại Tịch gia ăn một bữa cơm cùng mọi người được không?”
Lee Trần đưa tay đỡ gáy tỏ vẻ xấu hổ rồi gật đầu đáp “Dạ được ạ.”
Trần Đăng Khôi xúc động lên tiếng “Con cảm ơn bà nội và mọi người đã mở lòng tha thứ cho anh trai con ạ.”
Cao Đàn Hương khẽ cười hiền từ “Mấy đứa đều là nạn nhân của người lớn mà có một tuổi thơ bất hạnh thôi