Kiều Trạch Khương suy nghĩ trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng nói với Kiều Tâm Vũ “Theo lệnh của ông nội mày thì tao phải mở họp báo công khai thân phận đại tiểu thư Kiều gia của mày với truyền thông, còn Nguyệt Dung thì sẽ làm chị em song sinh với mày nhưng mà bây giờ tao không thể làm như vậy được nữa.
Vụ việc mày gây ra làm chấn động Nam Giang này ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Kiều gia vì vậy tao sẽ mở họp báo công bố với truyền thông mày chỉ là con gái nuôi của Kiều gia mà thôi.
Chỉ có làm như vậy người ta mới không coi thường khinh miệt huyết thống của Kiều gia, mày cứ tạm chấp nhận thân phận làm con gái nuôi đi.
”
Triệu Lệ Quỳnh liền tỏ vẻ tán đồng “Anh làm vậy là đúng đó, nếu công khai với truyền thông nó là con gái thân sinh của em thì em chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn đời nữa cả, không biết kiếp trước em tạo nên nghiệp chướng gì mà kiếp này có một đứa con gái khốn nạn như nó, làm ra những chuyện khiến người ta cười chê gia đình mình.
Nếu biết trước nó là kiểu người như thế ngay từ đầu chúng ta đừng đến đón nó về cứ để nó ở lại cô nhi viện đó sống cuộc đời của nó, còn chúng ta đã có Nguyệt Dung rồi.
”
Kiều Tâm Vũ cảm thấy đầu mình ong lên, trái tim đau thắt như đang rỉ máu, đây là những lời mà một người mẹ nên nói với con mình sau bao năm xa cách mới tìm lại được hay sao?!
Nước mắt rơi xuống đầm đìa trên mặt của Kiều Tâm Vũ, cô nở một nụ cười tự giễu trên môi thầm nghĩ [Đây mà là ba mẹ ruột, là gia đình đó sao? Nếu không phải vì trên giấy giám định AND có quan hệ nhân thân thì còn thua xa cả người dưng nữa.
]
Từ nhỏ Kiều Tâm Vũ quả thật là lớn lên ở cô nhi viện nhưng cô là một cô gái tốt chưa từng làm chuyện gì sai quấy trái đạo cả, những sơ ở cô nhi viện Huyền Phương rất là hiền dịu yêu thương cô như con gái ruột, còn hai con người kia vốn là ba mẹ thân sinh nhưng sao cô chẳng hề cảm nhận được một chút ấm áp nào từ họ cả.
Kiều Tâm Vũ đau đớn tột cùng khi nghe cô nói rằng “chúng ta đã có Nguyệt Dung rồi”, rõ ràng cô mới là con gái thân sinh vậy mà lại không bằng một đứa con gái không có quan hệ huyết thống hay sao chứ?!
Nước mắt của Kiều Tâm Vũ rơi xuống lả chả trên gương mặt ngây ngô yếu đuối kia cô khẽ cười tự giễu thầm nghĩ [Nếu Kiều Nguyệt Dung tốt như thế sao ba mẹ còn phải mất công tìm đến tận Thu Phong Cổ Trấn để đón con về làm gì, nếu chỉ cần cô ta thì cần gì phải nhận lại con nữa?!]
Kiều Trạch Khương hậm hực lên tiếng nói với Kiều Tâm Vũ “Cứ như vậy mà làm đi, nếu sau này mày có thay đổi tốt hơn thì tao sẽ nhận lại mày sau, còn hiện tại danh dự của gia đình quan trọng hơn tao không thể vì một đứa như mày mà hủy đi tiền đồ của cả gia đình được, đặc biệt là Nguyệt Dung.
”
Triệu Lệ Quỳnh liền gật đầu tán đồng “Phải đó, Nguyệt Dung đã đăng ký thi vào học viện hí kịch trung ương rồi tiền đồ sáng lạng không thể vì một đứa như nó mà hủy đi tương lai của con bé được.
”
Kiều Tâm Vũ nghe ba mẹ ruột toàn là lo nghĩ đến lợi ích của Kiều Nguyệt Dung thì liền nổi đóa lên, cô nghẹn giọng lên tiếng “Ba mẹ không cảm thấy là rất tức cười sao? Con mới là con ruột của ba mẹ nhưng khi sự việc xảy ra ba mẹ không hề nghe những lời con giải thích cũng chưa từng thử điều tra mà một mực tin vào lời nói dối vô căn cứ của Nguyệt Dung mà thôi.
Ba mẹ chưa từng hỏi con đã phải trải qua những chuyện gì, con cảm thấy như thế nào, một câu cũng Nguyệt Dung hai câu cũng Nguyệt Dung, vậy ngay từ đầu ba mẹ nhận con về để làm gì cứ để mọi chuyện như ban đầu đi.
”
Kiều Trạch Khương liền tức giận lên tiếng quát “Mày còn đứng ở đó trách ngược lại ba mẹ được hay sao? Đúng là cái thứ mất dạy mà, mày cút cho khuất mắt tao ngay đi, còn đứng ở đó mà gân cổ là tao cho ăn thêm vài cái bạt tay bây giờ.
”
Kiều Nguyệt Dung liền giả vờ làm người tốt bụng bước đến lên tiếng khuyên nhủ Kiều Tâm Vũ “Chị Tâm Vũ à hay là chị về phòng nghỉ ngơi trước đi, hiện giờ ba mẹ đang rất giận chị càng nói chỉ càng làm ba mẹ giận thêm mà thôi, chờ ba mẹ nguôi giận rồi em sẽ nói giúp vào cho chị nha.
”
Kiều Tâm Vũ lúc này đã không còn nhìn Kiều Nguyệt Dung bằng ánh mắt thân thiện như người thân nữa mà nhìn cô bằng ánh xa lạ đầy nghi ngờ, cô gằng tay của Kiều Nguyệt Dung ra khỏi người mình rồi tức giận nói “Không cần cô ở đây giả mèo khóc chuột nữa, nhờ ơn của cô và những lời nói dối bịa đặt của cô mà ba mẹ ruột của tôi mới đối xử với tôi như thế đó, cô đúng là loài rắn độc à.
”
Triệu Lệ Quỳnh liền lên tiếng bênh vực Kiều Nguyệt Dung mà mắng chửi Kiều Tâm Vũ “Nguyệt Dung có ý tốt, mày không nhận thì thôi còn nói con bé bằng những lời như thế, mày đúng là không có chút khí chất của đại tiểu thư Kiều gia mà.
”
Kiều Trạch Khương cũng lên tiếng “Thôi đủ rồi Nguyệt Dung à, con không cần quan tâm đến nó đâu, loại người như nó sống thật vô ơn mà sẽ không cảm kích con chút nào đâu, con đừng phí công nữa.
”
Kiều Tâm Vũ