Tôn Di gật đầu “Tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh tiểu thư để giúp đỡ tiểu thư đạt được những điều mà cô mong muốn.
”
“Cảm ơn bà quản gia Tôn.
”
Tôn Di lén lút gửi một phong bao dày cho nữ y tá đã chạy đến gọi Triệu Lệ Quỳnh và người bác sĩ khám trực tiếp cho Kiều Nguyệt Dung vì cậu ta đã phối hợp nói với Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh tình trạng bệnh của Kiều Nguyệt Dung rất nặng để họ phải lo lắng để tâm.
Kiều Nguyệt Dung ở lại bệnh viên vài hôm thì được xuất viện tiếp tục về nhà tịnh dưỡng, thời gian mà Tịch gia ấn định chỉ còn khoảng hai tuần nữa là đến rồi nên Kiều Trạch Khương đích thân đến tìm Kiều Tâm Vũ để nói chuyện.
Kiều Trạch Khương đã nghĩ qua ông sẽ nói chuyện với Kiều Tâm Vũ thật nhỏ nhẹ một lần khuyên cô đồng ý cuộc hôn nhân với Tịch đại thiếu gia, ông biết là cuộc hôn nhân này cô sẽ chịu nhiều thiệt thòi nên tự nhủ với lòng là sẽ cho thật nhiều của hồi môn cho cô xem như bù đắp.
Kiều Trạch Khương cũng đã nghĩ qua hôm Tịch gia đến đón dâu ông sẽ bắt Tịch gia phải cam kết mỗi tháng phải cho Kiều Tâm Vũ trở về nhà một lần để đảm bảo rằng cô không bị tuẫn táng theo một người đã chết.
Nói gì thì nói dù sao cũng là cha con ruột, dù Kiều Tâm Vũ có như thế nào thì Kiều Trạch Khương vẫn có chút đau lòng chứ không hoàn toàn tuyệt tình.
Lúc đến được căn hộ của Kiều Tâm Vũ thì cửa nhà khóa bên ngoài, hàng xóm thấy ông đứng chờ nên tốt bụng lên tiếng nói với ông rằng cô đã đi được mấy hôm rồi không thấy trở về nên đừng chờ nữa.
Không gặp được Kiều Tâm Vũ đột nhiên Kiều Trạch Khương lại cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn rất nhiều, ông có suy nghĩ rằng cô hãy tạm rời khỏi Nam Giang này một thời gian càng lâu càng tốt, nên qua luôn ngày mà Tịch gia ấn định rước dâu thì càng hay.
Lúc Kiều Trạch Khương trở về thì Triệu Lệ Quỳnh nôn nóng lên tiếng hỏi “Sao rồi, Tâm Vũ có đồng ý gả đến Tịch gia không hả?”
Kiều Trạch Khương ngồi xuống ghế rồi lên tiếng đáp “Tôi đến khu chung cư lần trước chúng ta gặp Tâm Vũ tìm nhưng con bé không có ở nhà.
”
Kiều Nguyệt Dung ngồi một bên nghe vậy thì liền lo lắng trong lòng, cô ta thầm nghĩ [Mẹ kiếp, đừng nói mình lo ổn thỏa bên ba mẹ xong thì nó lại bỏ ra nước ngoài hoặc là bỏ đi đến nơi khác thì bao nhiêu công sức của mình sẽ đổ sông đổ biển hết…nếu không tìm thấy Kiều Tâm Vũ thì mình vẫn là đứa phải buộc lòng gả đi.
]
Tôn Di liền lên tiếng “Dạ thưa lão gia và phu nhân, từ sau lần trước Nguyệt Dung tiểu thư gặp lại Tâm Vũ tiểu thư vẫn luôn không an tâm về cô ấy sợ rằng cô ấy bên ngoài gặp chuyện nên vẫn luôn sai tôi thuê thám tử âm thầm đi theo Tâm Vũ tiểu thư, nếu như có chuyện gì thì báo lại để Nguyệt Dung tiểu thư kịp ứng cứu, hiện tại Tâm Vũ tiểu thư đã về cô nhi viện Huyền Phương ở Thu Phong Cổ Trấn rồi ạ.
”
Kiều Nguyệt Dung quay sang nhìn Tôn Di bằng ánh mắt cảm kích cũng may là bà ta thông minh luôn sai người theo dõi nhất cử nhất động của Kiều Tâm Vũ nếu không thì toang thật rồi.
Triệu Lệ Quỳnh nghe vậy thì liền an tâm hơn “Sức khỏe của Nguyệt Dung vẫn chưa ổn định nên tôi sẽ ở nhà chăm sóc con bé, còn lão gia thì lại bận chuyện công ty nên chắc là phải phiền Tôn quản gia đi một chuyến đến cô nhi viện Huyền Phương nói chuyện với Tâm Vũ đón con bé trở về rồi.
”
Tôn quản gia tỏ vẻ khó xử “Dạ thưa phu nhân đi một chuyến đến cô nhi viện Huyền Phương ở Thu Phong Cổ Trấn đường xá xa xôi tôi không quản ngại nhưng mà tôi sợ là lúc tôi nói chuyện hôn sự với bên Tịch gia thì Tâm Vũ tiểu thư lại không đồng ý.
Ngộ nhỡ cô ấy vì không muốn gả đến Tịch gia mà bỏ trốn luôn thì Nguyệt Dung tiểu thư phải sao đây ạ?”
Kiều Nguyệt Dung liền tỏ vẻ yếu đuối mỏng manh hiểu chuyện lên tiếng “Thưa ba mẹ, nếu như chị không đồng ý thì thôi đi, con không muốn vì con mà chị lại khó xử đâu ạ.
”
Triệu Lệ Quỳnh sợ rằng Kiều Nguyệt Dung sẽ thêm một lần nữa nghĩ quẩn làm chuyện dại dột nên liền lên tiếng “Tôn quản gia bà cứ đến cô nhi viện Huyền Phương gặp Tâm Vũ nói rõ về hôn sự đi nhưng mà cứ nói là hôn sự này là chỉ định muốn cưới nó cho Tịch đại thiếu gia, còn nếu như nó không đồng ý thì cứ lấy mảnh đất cô nhi viện Huyền Phương ra mà uy hiếp nó đi, tôi không tin nó tuyệt tình nhìn thấy ngôi nhà nuôi nấng nó suốt 18 năm bị phá bỏ ngay trước mặt đâu.
”
Kiều Trạch Khương nghe Triệu Lệ Quỳnh nói vậy liền quay sang nhìn vợ bằng mắt bất lực rồi khẽ lắc đầu thầm nghĩ [Thật không biết quyết định lúc này liệu có đúng hay không nữa? Liệu sau này tôi với bà có phải hối hận vì hôm nay ép con gái ruột đi đến đường cùng như thế không đây?]
Vậy là sáng ngày hôm sau, Tôn Di bắt chuyến tàu lửa sớm nhất đi đến Thu Phong Cổ Trấn để tìm Kiều Tâm Vũ.
Tôn Di vốn là người địa phương sinh ra và lớn lên ở Thu Phong Cổ Trấn sau này trong một dịp tình cờ gặp được Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh nên mới chuyển đến Nam Giang sinh sống, tính ra đã rời quê hương hai mươi ba năm rồi.
Được trở về quê hương đáng lý ra người ta sẽ mang tâm